“Đúng đúng, không phải xác khô, Dương Dương của ta chẳng qua chỉ hơi gầy một chút mà thôi. Em yên tâm, sau này sư phụ ngày ngày sẽ cho con ăn ngon, nhất định chúng ta có thể nhanh mập lại như cũ.” Đường Dũng nhận ra mình nói xấu liền vội vàng lau sạch nước mắt, mỉm cười nói.
Tôi cũng bởi vì giấc mơ vừa rồi khiến cho đầy mệt mỏi, nhưng thấy Giao tiên cùng Đường Dũng đều cẩn thận đứng ở đầu giường chăm sóc tôi liền không đành lòng, cố gắng nở nụ cười tươi với hai người bọn họ, nói: “Ăn ngon là được, tôi không cần mập đâu, trước kia muốn giảm cân ngày ngày ăn kiêng còn không được, bây giờ thật vất vả mới gầy được anh lại muốn ép tôi mập, thật độc ác.”
Vừa nói tôi vừa thận trọng đứng dậy, muốn ra khỏi giường đi vào nhà tắm, dẫu sao lúc nằm mơ đã khiến người ướt hết, bây giờ toàn thân nhơm nhớp rất khó chịu.
Nhưng tôi vừa cử động một cái mới phát hiện ra chuyện không tốt, chính là sau khi người gầy đi thì cử động của tôi rõ ràng không còn linh hoạt như trước, hơn nữa sương cũng cứng rất nhiều, hơi dùng lực một chút đã kêu răng rắc như bị gãy xương đến nơi.
Rõ ràng tự mình tắm là không thể được, tôi liền hỏi Đường Dũng mẹ tôi đi đâu, bây giờ đã về nhà, hơn nữa tôi bị hôn mê mang về hẳn mẹ tôi rất lo lắng mới đúng, sao tôi tỉnh lâu như vậy còn chưa thấy mẹ tôi.
Nghe tôi hỏi về mệ tôi, Đường Dũng cùng Giao tiên đều ngẩn người ra, sau đó mới tựa như nhớ ra điều gì, nói mẹ tôi thấy tôi cùng Tô Mộc đi ra nước ngoài chơi cho nên ba mẹ tôi đã đăng ký cùng một đoàn tới châu Âu du lịch, phải gần một tháng nữa mới về, cho nên lúc chúng tôi về nhà cũng không có ai mà chỉ thấy một tờ giấy do cha mẹ tôi để lại.
Vừa nói Đường Dũng còn gọi Diệu Diệu lên, bảo Diệu Diệu xuống đem tờ giấy mẹ tôi để lại mang lên.
Tình trạng của Diệu Diệu so với lúc ở Thái Lan đã khá hơn nhiều, nó cười hì hì chào hỏi với tôi, còn nhảy lên giường muốn ôm tôi một cái. Có lẽ vì ngại Đường Dũng ở bên cạnh trừng mắt uy hϊế͙p͙ nên nó không thể làm gì khác hơn là bỏ ý định, liền thất thểu đi ra ngoài.
Chờ đến khi Diệu Diệu quay lại quả thật trên tay đã cầm một tờ giấy, trên tờ giấy kia đúng là chữ của mẹ tôi. Đại khái ý là bà cùng ba tôi muốn đi chơi riêng với nhau, thuận tiện xem thế giới bên ngoài một chút, bảo tôi không cần lo lắng cho bọn họ. Còn nói sau khi đi nước ngoài số điện thoại của họ không dùng được, bảo tôi không cần phải gọi điện thoại cho bọn họ, nếu bọn họ có chuyện sẽ chủ động liên lạc với tôi.
Phải, mẹ tôi bán số vàng kia cũng đã thành phú bà, cũng nên cùng ba tôi đi du ngoạn một chút.