Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 285-2

Vừa nói cô ta đã nhấc chân đi về hướng Tô Mộc.
Tôi liền chắn trước mặt Tô Mộc, lạnh lùng nói: “Đứng lại! Cô muốn làm gì!”
“Làm gì?” Lâm Yến Nhi nhíu mày, nhìn tôi có chút bất ngờ, thật giống như không nghĩ tới lá gan tôi lại lớn như vậy, dám ngăn ở trước mặt cô ta.


“Đã lâu không gặp chồng tôi, đương nhiên là muốn chào hỏi với anh ấy một chút. Cô đừng quên tôi với anh ấy mới là kết hôn qua bái đường, còn cô chẳng qua chỉ là công cụ để anh ấy ở lại dương gian mà thôi. Chờ sau khi anh ấy hồi sinh thành công, cô cảm thấy cô còn có giá trị lợi dụng sao?” Lâm Yến Nhi khẽ cười nói, khóe mắt cô ta nhếch lên cười khẩy giống như lúc này trước mặt cô ta chỉ là một đống rác, chỉ chờ Tô Mộc hồi sinh thì tôi sẽ bị bỏ rơi không còn liên quan tới họ.


“Cho dù tôi với Tô Mộc có hàm nghĩa gì thì cũng không cho phép cô đến gần anh ấy nửa bước, nếu không thì phải bước qua xác ta!” Tôi cắn răng nói.
Vừa nói ý thức của tôi đã nhanh chóng tiền vào trong thượng đan điền, dùng tốc độ nhanh nhất kéo ra yêu khí bao kín toàn thân.


Mặc dù tôi biết căn bản tôi cũng không phải đối thủ của bọn họ, nhưng lúc này Tô Mộc đang hấp thu long khí, hiển nhiên không thể bị quấy nhiễu từ bên ngoài, cho dù tôi không đánh lại Lâm Yến Nhi thì khí thế của tôi cũng không thể thua.


Cho tới nay đều là Tô Mộc bảo vệ tôi, lần này rốt cuộc đến lượt tôi bảo vệ anh ấy!
Huống chi yêu khí vốn khắc chế quỷ vật, ít nhiều cô ta cũng phải kiêng kỵ yêu khí một chút.


Quả nhiên cảm nhận được trên người tôi bỗng nhiên giăng đầy yêu khí, Lâm Yến Nhi dừng một chút, ánh mắt nhìn tôi lộ vẻ không hiểu, buột miệng nói ra nghi vẫn: “Yêu khí?”
“Trên người ngươi vậy mà có yêu khí?”


“Phải, không ngờ chứ. Cô cho rằng tôi vẫn luôn là phế vật? Yêu khí của tôi vừa vặn khắc chế âm khí của cô, ngay cả Tô Mộc bây giờ cũng không dám tùy tiện trêu chọc tôi, tôi khuyên cô tốt nhất ở đâu thì về đó, đừng có tìm cho mình phiền toái.” Tôi liền nói, dáng vẻ vờ như rất mạnh mẽ, bây giờ cũng chỉ có thể hù dọa cô ta một chút xem có thể khiến cô ta sợ mà lui.


Hiển nhiên Lâm Yến Nhi cũng đang suy nghĩ tôi nói có bao nhiêu đúng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm tôi giống như loài bò cạp, chỉ cần cô ta thấy trong mắt tôi có chút lung lay nào nhất định sẽ nhào tới cắn xé.
Tim tôi đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi ngực.


Ngay khi tôi cố gắng chống đỡ không muốn bị Lâm Yến Nhi nhìn thấu thì đột nhiên mắt cô ta lóe lên, khóe miệng nhếch lên cười nhạt xông về phía tôi.
Tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát, trước mặt hiện ra quỷ trảo cuốn theo gió rét chộp tới mặt tôi.
Xong rồi!