“Lông đuôi gà trống?” Tôi liền nhận ra lai lịch những cái lông này, cau mày nói.
Trước kia Đường Dũng đã bảo tôi đi tìm lông đuôi gà trống, là công cụ hàng đầu để Long Phù giải trừ quỷ, sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Hơn nữa lông đuôi gà trống này lại ở chung với thứ màu đỏ trông rất giống bột chu sa kia, tôi đưa tay bốc lấy một ít màu đỏ, dắt chút âm khí truyền tới.
Giữa ngón tay tôi liền bốc lên một đám khói trắng, còn phát ra âm thanh tí tách, chớp mắt âm khí đã bị bột màu đỏ kia ăn sạch sẽ, xem ra đây đúng thật là chu sa.
Chu sa là vật có tính dương dùng để khắc âm, ở Trung Quốc được dùng rất rộng rãi, nhưng lúc này xuất hiện ở trong chùa tại Thái Lan quả thật có chút không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ chuyện phá hủy ngôi chùa này có liên quan tới thuật sĩ Trung Quốc?
Tôi vừa nghĩ vừa nhìn về phía Đường Dũng. Lúc này Đường Dũng cũng đã nhận ra đây là chu sa, trầm giọng nói: “Mặc dù danh tiếng của chu sa rất vang, có không ít người Thái Lan cũng biết tác dụng của nó nhưng lý luận hệ thống thuật pháp của Trung Quốc và Thái Lan hoàn toàn khác nhau, cho nên người Thái không biết dùng đồ Trung Quốc bày trận, chuyện này mười phần thì có tám chín phần có liên quan tới thuật sĩ Trung Quốc.”
Nói xong anh ta cau mày, cũng không tiếp tục tìm tung tích Diệu Diệu mà kéo tôi đi tới ngôi nhà ở gần chùa, gõ cửa hai cái hỏi gần đây có người Trung Quốc qua lại nơi này hay không.
Hỏi liên tiếp mấy nhà, những người dân kia đều lắc đầu tỏ ý không biết, Đường Dũng vốn đang đau lòng lại chịu thêm đả kích, sắc mặt anh ta càng ngày càng kém, thậm chí bắt đầu văng tục, hiển nhiên không tìm được đầu mối tung tích của Diệu Diệu khiến anh ta sắp phát điên.
Tôi cũng rất đau lòng, nhưng bây giờ thống khổ nhất hiển nhiên là Đường Dũng, tôi không thể làm gì khác hơn là một bên an ủi Đường Dũng, bảo anh ta bình tĩnh một chút, một bên cẩn thận nghĩ lại lông đuôi gà trống cùng chu sa thì có liên quan thế nào.
Sắc trời đã dần tối, mà chúng tôi ngoại trừ phát hiện chu sa cùng lông đuôi gà trống trong đám phé tích ra thì một chút đầu mối có ích cũng không tìm được, càng không biết Diệu Diệu bây giờ sống hay chết. Ngay lúc tôi cũng sắp tuyệt vọng thì một ông lão chừng hơn năm mươi tuổi khập khễnh bước về hướng chúng tôi, nói bằng một thứ tiếng Trung Quốc không quá tốt hỏi chúng tôi: “Là các ngươi đang hỏi thăm chuyện người Trung Quốc sao?”