Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 262

“Đây là… rồng?” Tôi chỉ hình ảnh trong laptop, bán tín bán nghi hỏi Đường Dũng.


“Phải, trên hình ảnh chụp từ trên cao rất rõ ràng, tám chín mươi phần trăm chính là giao long* xuất thế. Cho dù anh không giỏi thuật phong thủy Trung Quốc nhưng hình dáng cái này rõ ràng như vậy không thể là trùng hợp được. Chẳng lẽ thật sự Thái Lan có động đất mà động đất đó chỉ gây tác động tới Hoàng cung? Đánh chết anh cũng không tin.” Đường Dũng nói, trên mặt còn lộ ra vẻ đầy tự tin, dường như tin chắc mình nói không sai.


(*giao long: thuồng luồng, theo thần thoại là long vương)
Nói xong anh ta nhìn chằm chằm hình ảnh trên laptop một hồi, trên mặt như đang có điều suy nghĩ. Một lát sau giống như nhớ ra điều gì, anh ta xoay đầu lại nhìn tôi, hỏi: “Lão quỷ Tô Mộc gần đây thế nào? Hồn phách đã khôi phục xong chưa?”


“À… Cái đó, cũng tạm ổn.” Tôi không nghĩ đột nhiên Đường Dũng lại chuyển đề tài tới Tô Mộc liền giật mình, lắp bắp nói.


Lần trước anh ta tức giận rời đi cũng là bởi vì tôi chỉ chăm chăm chú ý tới Tô Mộc, bây giờ gặp lại anh ta, tôi thật ra có chút không dám nhắc tới Tô Mộc với anh ta, sợ mất đi bầu không khí hòa thuận của chúng tôi lúc này.


Vậy mà đột nhiên anh ta hỏi tới Tô Mộc là thế nào? Chẳng lẽ anh ta đoán được Tô Mộc cũng phải đi Thái Lan? Trước khi đưa tôi tới sân bay Tô Mộc đã cố ý bảo không cho phép tôi nói với Đường Dũng chuyện anh ấy đi Thái Lan.


Cũng không biết giữa hai người bọn họ đang giở trò quỷ gì, tại sao Tô Mộc lại bảo tôi phải giấu Đường Dũng? Còn có, lần này anh ấy đi Băng Cốc tìm Long Phù Khôn liệu có liên quan gì tới trận động đất ngày hôm qua?


Mấy chuyện này cứ luẩn quẩn trong đầu khiến tôi mơ mơ màng màng, đầu óc mông lung. Khi tôi còn chưa thấy có mối liên hệ nào để sắp xếp những chuyện này thì mặt đen thui của Đường Dũng đột nhiên thò tới trước mặt tôi, giống như muốn hôn tôi!


Tôi liền sợ hãi ngửa đầu về phía sau thật nhanh để tránh, đồng thời đưa tay đẩy mặt anh ta ra.
Nhưng lực của anh ta rất lớn, da mặt lại dày, căn bản không để ý tới phản ứng của tôi, mặt vẫn tiếp tục tiến lại gần mặt tôi, tôi không thể lùi được nữa, cả người đã áp sát vào ghế ngồi.