Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 241-2

Mặc dù bây giờ tôi đã nhắm mắt không nhìn thấy gì nhưng bên tai tôi vẫn luôn truyền tới tiếng Giao tiên: “Rốt cuộc đây là cái quỷ gì? Thi thể này ít nhất cũng đã hai trăm năm, cũng phơi gió thành thịt khô rồi. Long Phù ngươi nhìn xem, thi thể đứa bé này có giống thịt gác bếp không?”


“Nhìn lớp lông xanh kìa, thấy rõ là được lên men rất tốt. Còn có bên kia rõ ràng mập mạp, đã mấy trăm năm mà cơ thể vẫn còn trắng nõn, mỡ đều đã được hong khô thành trong suốt. Chẹp, toàn là thịt hảo hạng…”


Vừa nói Giao tiên còn vừa nuốt nước miếng, thở dài nói: “Nhắc tới ông đây đã rất lâu chưa được ăn thịt gác bếp, mùi thịt gác bếp cũng sắp quên rồi. Dương Dương, nếu lần này ngươi không bắt được quỷ cho ta ăn thì mang ta đi ăn một bữa thịt gác bếp cho thỏa thích cũng được, ông nội Giao tiên của ngươi không kén ăn.”


Vừa nói ông ta còn cười hắc hắc hai tiếng.


Tôi nghe nãy giờ mà nổi cả da gà, mặc dù lúc này tôi vẫn nhắm hai mắt không thể thấy được những thi thể treo dọc đường đi kia nhưng tôi vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kinh khủng đó. Không ngờ Giao tiên lại có khẩu vị nặng như vậy, nhìn thi thể người phơi khô hai trăm năm mà có thể nghĩ tới thịt gác bếp.


Không riêng gì tôi, ngay cả Đường Dũng đi phía trước cũng không nhịn được, dừng lại, giọng đanh lại hỏi Giao tiên có thể ngừng nói về đề tài này được không, chờ sau khi tìm được Tô Mộc thì anh ta sẽ nguyện ý nói chuyện về thịt gác bếp.


Thấy cả tôi và Đường Dũng đều có vẻ không chịu được, rốt cuộc Giao tiên cũng ngượng ngùng im lặng nhưng anh mắt vẫn nhìn chằm chằm những thi thể kia như nhìn thức ăn. Ngay khi Đường Dũng kéo tôi chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước thì tôi đột nhiên thấy căng thẳng, sau đó có tiếng của Giao tiên: “Không cần đi thêm nữa.”


“Tại sao? Có phải ông nhìn trúng thi thể nào muốn mang đi?” Đường Dũng sửng sốt một chút.
Tôi cảm giác được ưu tư Giao tiên đang dao động, giống như đã nhìn thấy cái gì không nên thấy, tôi liền mở mắt ra nhìn về phía ông ta đang nhìn.


Đường đi vẫn chằng chịt thi thể như cũ, tôi có thể thấy những đôi chân lộ ra bên ngoài, cả lớn cả nhỏ dường như đều khô quắt.


Nhưng có một đôi chân ngoại lệ, đôi chân kia mặc dù cũng rất xù xì, phía trên phủ đầy nếp nhăn nhưng rõ ràng khác với những đôi chân khác, nhìn qua thấy là lạ mà không làm sao giải thích được.