Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 239

“Anh không cần biết, anh nói đi, bên trường học đã xảy ra chuyện gì?” Tô cố làm ra vẻ cao thâm không nói nguyên nhân thực sự cho Đường Dũng.


Đường Dũng cũng không để ý tới chuyện này, thấy tôi đều đã biết lờ mờ liền cũng không giấu giếm tôi nữa, nói: “Là thư viện trường học xảy ra chuyện. Ngay trước khi em tỉnh nửa giờ thì tòa nhà thư viện đột nhiên phát nổ, toàn bộ thư viện bị sụp, nghe nói có ba người chết, bị thương bốn mươi tám người. May mà bây giờ là buổi tối, người ở lại thư viện không nhiều nên ảnh hưởng không phải quá lớn.”


“Thương vong nhiều người như vậy ảnh hưởng còn không lớn?!” Tôi cả kinh trong lòng. Cho dù đã sớm đoán trường học xảy ra chuyện nhưng không nghĩ tới Kim Đạt Hải lại ra tay mạnh như vậy.


“Kim Đạt Hải đang êm đẹp như vậy tại sao lại làm nổ tung thư viện? Như vậy không phải hắn ta sẽ hoàn toàn bị bại lộ sao?” Tôi không hiểu.


Bây giờ hắn ta đang bị thương, hơn nữa theo như Đường Dũng nói ít nhất hắn phải mất ba bốn tháng nữa mới có thể đứng dậy, trừ bớt sự khoác lác trong lời của Đường Dũng thì cũng phải nằm hơn một tháng nữa hắn ta mới có thể khôi phục, huống chi hắn vốn ốm yếu sẵn, dựa theo suy luận bình thường thì bây giờ hắn phải lẩn tránh Đường Dũng mà tìm một nơi len lén dưỡng thương mới đúng, không có lý do gì để quay lại trường học gây ra động tĩnh lớn như vậy. Trừ phi hắn có lý do gì không thể không cho nổ thư viện.


Rốt cuộc trong thư viện có thứ gì mà có thể khiến hắn đánh cược mình vào nơi nguy hiểm…


Nghĩ tới đây tôi liền đứng ngồi không yên, nửa giờ trước thư viện phát nổ, bất kể Kim Đạt Hải cho nổ tòa nhà thư viện với mục đích gì thì hắn nhật định còn chưa đi xa, lúc này Tô Mộc một mình xông tới, nếu như trực tiếp đụng phải Kim Đạt Hải thì hắn thấy Tô Mộc lạc đàn còn không nhân cơ hội này ra tay với Tô Mộc?


Tôi vừa nghĩ vừa nhanh chóng đi ra cửa, ngay cả nói lời chào với Tô Đoàn cũng không kịp.
“Dương Dương! Em muốn đi đâu?” Thấy tôi đi vội vàng, Đường Dũng cũng liền đứng lên chạy theo tôi ra khỏi phòng bệnh.


“Đương nhiên là tới trường học, trong tòa nhà thư viện kia nhất định có đồ quan trọng của Kim Đạt hải, không chừng chính là thứ quan trọng để hắn nuôi hồn tích!” Tôi nói. Vừa nói tôi vừa nhận ra anh ta đi chậm rãi, giống như cố ý kéo dài thời gian, tôi liền dứt khoát cầm tay áo anh ta kéo đi, bảo anh ta chạy nhanh một chút, bây giờ chúng tôi phải tranh thủ từng giây từng phút mới được.


“Tranh thủ từng giây từng phút? Dương Dương, em không thể cứ ỷ vào anh thích em mà khi dễ người như vậy. Bình thường em đối xử với anh lạnh như băng cũng được đi, bây giờ em lại bảo anh tranh thủ từng giây từng phút mang em đi cứu lão quỷ Tô Mộc kia. Chờ đến khi cứu anh ta về hai người lại tốt đẹp, lại bỏ mặc anh, thì ra anh sinh ra là để ăn thức ăn cho chó của hai người sao?” Đường Dũng ai oán nói, có điều cho dù miệng anh ta than phiền như vậy nhưng hai chân cũng bước đi nhanh rất nhiều, chớp mắt đã đưa tôi ra ngoài bệnh viện.