Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 232

Tôi tất nhiên là không thể từ chối, chỉ là tôi vừa muốn đứng dậy thì Tô Đoàn đã đưa tay ngăn tôi lại, nói: “Không cần đi, bà Hai. Đội trưởng Vương là bị ăn mòn bởi axit xác thối*, bôi dầu vào chẳng những không giải được triệu chứng ăn mòn mà ngược lại còn tăng thêm đau đớn. Cháu có mang theo thuốc, hãy lau bằng cái này đi.” (*axit xác thối: NH2(CH2)5NH2 tên Cadaverine, có mùi ôi được tạo bởi quá trình phân hủy protein trong mô động vật, rất độc hại, tính ăn mòn cao có thể gây chết người)


Vừa nói cậu ấy lần nữa mở cái túi vạn năng đeo trên lưng, từ bên trong lục lọi một hồi liền móc ra một bình thủy tinh nhỏ có dán nhãn, rắc một ít bột xám đen lên tay tôi.
Một kia có mùi thoang thoảng như lông dê, cảm xúc dị thường quen thuộc, tôi liền thốt lên: “Tro người chết…”


Không sai, đây chính là tro người chết mà lúc ban đầu Vương quả phụ gạt tôi để hại Tô Mộc, không nghĩ tro người chết còn có công hiệu này.


“Được rồi, đừng để ý nó là tro người chết hay tro người sống, có thể hết đau thì bôi lên cho tôi đi.” Đội trưởng Vương đã đau không chịu nổi, thúc giục.


Tôi gật đầu một cái, đem số lượng tro người chết không nhiều lắm trong tay tôi bôi lên những vết phồng rộp trên mặt đội trưởng Vương. Thừa lúc tôi bôi tro, Tô Đoàn cũng cũng không nhàn rỗi, nói: “Axit xác thối là do thi thể lên men mà tiết ra, so với axit bình thường thì được bao phủ bởi âm khí cho nên tính ăn mòn cao hơn, vì vậy kiềm bình thường căn bản không trung hòa được, chỉ có tro người chết là khắc tinh của axit xác thối. Tro tóc có tình kiềm cùng với âm khí trên người chết vừa vặn hợp lại thành…”


“Được rồi, đừng giảng giải nữa, tới xem một chút đi.” Ngay lúc Tô Đoàn đang giải thích thì Tô Mộc đột nhiên ngắt lời.
Nghe Tô Mộc nói, tôi cùng Tô Đoàn nháy mắt liền đều không quản đội trưởng Vương nữa, đi nhanh tới bên cạnh Tô Mộc.


Lúc này axit xác thối trên người Vương Lâm Lâm đều đã tiêu tán hết lộ ra tấm lưng bị cháy đen thui. Từ phần đốt sống trên cùng cứ cách một chiều rộng bàn tay lại có một lỗ thủng đen ngòm, lỗ thủng xuyên cả qua xương sống bị đốt cháy đen thui, trông hết sức đáng sợ.


Tôi thầm đếm số lỗ thủng trên lưng Vương Lâm Lâm, quả nhiên không hơn không kém, vừa vặn bảy lỗ.