Tôi cử động nhẹ hơn mấy phần, rất sợ đánh thức Mô Mộc. Sau khi xuống giường tôi rón rén mò tới phòng tắm, đem nhăn mặt nhúng nước nóng rồi đi ra ngoài lau dấu vết nước miếng trên ngực Tô Mộc.
Nhưng tôi vừa mới đưa tay ra, khăn còn chưa chạm vào da Tô Mộc thì bồng nhiên anh ấy nói: “Em muốn hủy tang chứng? Lau sạch chứng cứ phạm tội của em?”
“Anh tỉnh? Tỉnh lúc nào?” Tôi cả kinh trong lòng, lúng túng.
“Dậy từ sớm, chỉ là thấy em ngủ ngon như vậy nên không muốn làm em tỉnh.” Tô Mộc nói, vừa nói anh ấy đã mở mắt mỉm cười nhìn tôi.
“Anh...” Tôi càng không được tự nhiên. Mặc dù bình thường Tô Mộc cũng thường xuyên cười với tôi nhưng nụ cười lúc này của anh ấy rất quỷ dị, nhìn kiểu gì cũng không thấy ý tốt, giống như đêm hôm trước lúc chuẩn bị hành hạ tôi.
“Anh làm gì mà khiến em sợ anh như vậy?” Tô Mộc vẫn cười híp mắt như cũ, lấy tay chống đầu nhìn tôi.
Thấy anh ấy không mắng tôi, tôi nhất thời cười khan hai tiếng, mặt đầy nịnh bợ cầm khăn tiến tới lau sạch ngực cho anh ấy.
“Lau sạch làm gì? Đây không phải là chứng minh em yêu anh sao? Anh còn đang nghĩ chờ Tô Đoàn cùng Giao tiên tới sẽ cho bọn họ thấy một chút không, xem tài năng hội họa của vợ anh, trong một đêm đã vẽ được bản đồ cho đất nước.” Tô Mộc chế nhạo nói.
Mặt tôi liền đỏ lên, có điều nghe anh ấy nói tôi mới phát hiện dấu vết kia thật giống hình con gà trống, rất giống với bản đồ đất nước.
Vốn đã chảy nước miếng lên người anh ấy đã là quá mất mặt, vậy mà anh ấy còn muốn cho Tô Đoàn cũng Giao tiên xem một chút, tôi thẹn quá thành giận, đè lên người anh ấy, dùng khăn lau sạch dấu vết nước miếng trên ngực anh ấy. Ở trên giường cùng Tô Mộc nghịch ngợm một hồi, đến khi chúng tôi bò dậy thì đã gần mười một giờ.
Từ dưới nhà dường như có mùi đồ ăn bay lên, tôi liền thấy đói, sau khi rửa mặt liền lôi Tô Mộc xuống lầu ăn cơm.