Thấy tôi vẫn nhận chiếc nhẫn này Tô Mộc rất vui vẻ, rõ ràng anh ấy thở phào nhẹ nhõm,giống như đã giải quyết được một chuyện. Chẳng qua tôi vẫn có chút không hiểu, Tô gia ngoại trừ Tô Thịnh thì rõ ràng còn có Tô Đoàn, tại sao chiếc nhẫn này hết lần này tới lần khác muốn tôi là người thừa kế.
Lúc ấy cha Tô Mộc không giải thích với tôi, tôi lại rất tò mò, liền hỏi Tô Mộc đây là vì nguyên nhân gì.
Nói đến Tô Đoàn, nụ cười trên mặt Tô Mộc nhạt đi một ít, nói: “Thật ra thì anh rất thích Tô Đoàn, đứa nhỏ này mặc dù thiên phú như vậy, từ nhỏ lại dùng máu tươi luyện bùa nhưng tâm địa của nó rất thuần lương, là một hạt giống tốt để làm thầy phong thủy, sau này đào tạo nhiều hơn cũng là một thầy phong thủy giỏi. Nhưng bởi vì xuất thân của nó có vấn đề nên cha anh với nó có chút thành kiến, cho nên không chịu đem vị trí gia chủ Tô gia giao cho nó, đáng tiếc cho đứa nhỏ này.”
“Vấn đề xuất thân?” Tôi có chút bất ngờ. Mặc dù cha Tô Mộc không thích Tô Thịnh nhưng Tô Đoàn vẫn thật sự là người Tô gia, chẳng lẽ trong này có ẩn tỉnh gì khác, Tô Đoàn căn bản không phải là con ruột Tô Thịnh?
Tôi lập tức nhiều chuyện, hỏi có phải Tô Đoàn là Tô Thịnh nhặt được ngoài được về, hoặc mẹ cậu ấy sau khi kết hôn cùng Tô Thịnh lại cùng người khác…
Tôi chưa kịp nói xong thì Tô Mộc đã liếc tôi, tay bóp mạnh người tôi một cái, nói: “Người đã chết, em nói nhăng gì đấy.”
Tôi liền không vui, đẩy tay Tô Mộc khỏi người tôi, giận nói: “Nếu em nói bậy thì Tô Đoàn thật sự là huyết mạch Tô gia, tại sao xuất thân lại có vấn đề, cho dù cậu ấy không phải là người tốt thì cũng vẫn là người của Tô gia.”
“Em… Tò mò hại chết mèo em có biết hay không, Tô Đoàn đúng là con ruột của Tô Thịnh, nhưng em có biệt mẹ nó là ai không?” Tô Mộc nhìn tôi nói.
“Ai?” Tinh thần tôi liền tỉnh táo.
“Lâm Kiều.”
Trong nháy mắt tôi lại xẹp xuống: “Không quen biết.”
Vốn cho rằng anh ấy sẽ nói ra một cái tên nổi tiếng, kết quả lại là một cái tên bình thường như vậy, ai biết Lâm Kiều là người nơi nào.