Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 212-2

Người này, quả nhiên người già càng đáng sợ hơn con trai, ông tức giận khiến tôi sợ mồn nhũn, vội vàng nói sao có thể, Tô Mộc là chồng tôi, trách nhiệm với Tô gia dù nặng nề cũng chính là trách nhiệm cửa tôi, chỉ cần có việc cần đến tôi thì đương nhiên là nghĩa bất dung từ. Chẳng qua dù sao tôi cũng chỉ là một nha đầu bình thường, thuật phép không tinh, cho dù có lòng cũng sợ không làm tốt địa vị gia chủ này.


huông chi có Tô Mộc giúp con.” Thây tôi không phải từ chối, sắc mặt của cha Tô Mộc lúc này mới ấm trở lại,
Nói xong ông ấy bảo tôi đem chiếc nhẫn cùng hộp Tử Ngọc cất đi, lại đem thư phòng khôi phục nguyên dạng, lúc này mới đem tôi rời khỏi thư phòng.


Trở lại phòng khách, cha Tô Mộc liếc nhìn ngoài cửa sổ, nói bọn họ bây giờ đã là quỷ, thời gian có thể đi lên dương gian không nhiều, hôm nay sẽ phải về trước, chờ đầu tháng sẽ đến nhà tôi viếng thăm.


Nói xong ông ây mang mẹ Tô Mộc đi ra ngoài, mẹ Tô Mộc dường như có lời muốn nói với tôi nhưng ngại vì uy nghiêm của cha Tô Mộc nên cũng không trì hoãn, không thể làm gì khác hơn là vừa đi ra ngoài vừa hướng tôi nói sinh nhật vui vẻ, bà còn nói bà rất thích tôi, Tô Mộc có thể cùng tooic hung mootjc hồ là phúc phần của anh ấy, hy vọng tôi cùng Tô Mộc thật hạnh phúc.


Nói xong bọn họ đã đi tới cái miếu thờ tổ ở giữa sân kia, bóng người thẳng tắp hướng tới miếu, sau đó đi xuyên qua miếu biến mất không thấy.


Chờ sau khi cha mẹ Tô Mộc rời đi, Tô Thịnh không biết từ lúc nào xuất hiện ở sau lưng tôi rất gần, cười lạnh nói: “Thím Hai vẫn khỏe chứ ạ, khoảng thời gian này có khỏe không? Từ sau khi thím mất tích chú Hai đã tìm thím khắp nơi, không biết gần đây thím đã đi đâu?”


“Nhờ phúc của ông tôi tương đối tốt, không chỉ du sơn ngoạn thủy khắp nơi mà còn thoát chết trong đường tơ kẽ tóc ở Tô gian, quả thật thần kỳ.” Tôi cũng cười lạnh, vốn trước khi tới Tô gia tôi còn rất sợ Tô Thịnh, không biết lấy dạng mặt mũi nào xuất hiện trước mặt ông ta, bây giờ nghe được giọng điệu này của ông ta tôi lại lập tức thản nhiên, dù sao làm chuyện sai không phải là tôi thì tôi sợ cái gì. Cho dù bây giờ là ở Tô gia, có Giao tiên cùng Tô Đoàn ở đây ông ta cũng không dám trở mặt với tôi.