Vừa mới vào phòng khách tôi đã cảm giác được rõ một cổ lãnh ý, trên ghế sa lon có hai bóng người ngồi, một người dĩ nhiên là Tô Thịnh, một người đàn ông khác nhìn chừng năm mươi tuổi, cả người bao phủ một tầng âm khí mờ mờ, một mái tóc xám trắng, trong rất nghiêm nghị lại chính trực.
Không cần hỏi, đây nhất định là ba Tô Mộc.
Không chờ bọn họ lên tiếng tôi liền trước tiến hướng ba Tô Mộc cười một cái, chào một tiếng bác, sau đó nói mình tên Lộc Dương, là vợ âm của Tô Mộc.
“Cô...” Tôi còn chưa nói sang thần sắc của Tô Thịnh đã thay đổi, trong mắt ông ta chọt lóe tia khϊế͙p͙ sợ, có điều rất nhanh khôi phục lại bình thường, trên mặt cũng miễn cưỡng gượng gạo cười nhạt, chỉ tôi nói: “Ông nội, đây chính là thím Hai, thím có phúc lớn mạng lớn, lần trước cơ thể đã bị Lâm Yến Nhi đoạt còn có thể sổng lại cũng là hiếm thấy.”
Cha Tô Mộc không lên tiếng, khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn tôi quan sát.
Cũng không biết bởi vì ông làm gia chủ lâu đời hay trời sanh như vậy, mặt ông không biểu lộ gì nhưng từ trong ra ngoài tản mát ra một khí thế uy nghiêm, bị ông nhìn chằm chằm như vậy rất không thoải mái.
Tôi cũng đã hiểu được Tô Mộc ngoại trừ dáng dấp đẹp trai ra thì khí thế không giận mà uy cùng kế thừa từ người cha này.
“Lộc Dương, nếu con đã cùng Tô Mộc lập gia đình thì sau này con chính là người Tô gia chúng ta, cha có mấy lời muốn nói riêng cùng con.” Cha Tô Mộc nói.
Giọng của ông lạnh như băng, không biết còn tưởng ông đang thẩm tra phạm nhân. Tôi không khỏi nhìn Tô Đoàn một cái, lại nhìn mẹ Tô Mộc một cái, mặc dù thời gian quen biết mẹ Tô Mộc chưa lâu nhưng so với cha Tô Mộc thì hiển nhiên bà dẫ thân cận hơn một ít.
Tô Đoàn cùng mẹ Tô Mộc gật đầu với tôi một cái, mẹ Tô Mộc còn mỉm cười với tôi,,tỏ ý tôi không cần lo lắng.
Lúc này tôi mới nuốt nước miếng, gật đầu một cái, đi theo sau lưng cha Tô Mộc vào một căn phòng kín mít xung quanh.
Căn phòng này nhìn giống như là Thư Phòng, bên trong bốn phía đều có những kệ sách to, phía trên đầy ắp sách, trên đó có những cuốn sách bằng giấy hiện đại, cũng có nhũng cuốn làm bằng da trâu đã ô vàng, thậm chí còn có cả những quyển sách cổ xưa làm bằng trúc. Tàng thư vô"cùng phong phú, nhìn qua một cái cũng biết trải qua năm tháng khá dài tích lũy mà thành.
Hiển nhiên cha Tô Mộc rất quen thuộc đối với thứ phòng này, sau khi đi vào ánh mắt ông nhìn lên những kệ sách này, cũng không nói chuyện.
Khiến tôi đi theo có chút lúng túng, không biết ông ấy một mình gọi tôi vào là muốn cùng tôi nói gì.
Cũng may ông trầm mặc không lâu, nhìn kệ sách trong thư phòng như đang nhớ lại một lát, bảo tôi ngồi xuống ghế trong thư phòng, còn ông thì đang tìm gì đó trên kệ sách ở chính giữa.
Tôi ngôi xuông có chút nhàm chán liên nhìn ông tìm sách.