Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 209-3: Cha mẹ chồng tới rồi! (3)

"Ngươi đem anh ấy cứu đi ra?" Trong lòng tôi liền vui mừng, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất đem túi xách da rắn mở ra.
Bên trong ra lại là Tô Đoàn.
Ta sững sờ, vội hỏi nó Tô Mộc ở đâu, làm sao lại là Tô Đoàn?


Trên mặt Tô Đoàn thâm tím một khối, đoán chừng là vừa rồi mới bị đàn sói giẫm, nhếch nhếch miệng, phun ra một ngụm máu tươi, nói: "Ông Hai đã rời đi, ngay sau khi ngài đi không lâu. Ông ấy còn đem cháu biến thành hình dạng của ông ấy, để cho cháu thay ông ấy đi tham gia tiệc tối, ai ngờ Diệp gia vậy mà lại hạ độc trong cơm, che khí tức trên thân của cháu, hại cháu không có cách nào để giãy dụa nên mới bị Diệp gia bắt lại, may mắn gặp được các người, nếu không hôm nay cháu liền táng thân trong bụng sói."


Nói xong ánh mắt Tô Đoàn đã chú ý tới đám người đang bay trên đỉnh đầu tôi, không hiểu hỏi tôi: "Những người này là..."


" Con cháu Diệp gia." Tôi lườm những người kia một chút, nhếch miệng lên cười lạnh một cái: "Diệp lão đầu chính là vì bảo vệ bọn hắn mới hạ thủ đối với ngươi cùng Tô Mộc, ta lúc đầu định dùng bọn hắn đổi lấy hai ngươi, bất quá bây giờ xem ra, kế hoạch muốn thay đổi."


"Bà Hai người định làm gì?" lông mày Tô Đoàn chợt nhíu lại, cũng hứng thú.
"Hiện tại còn không thể nói cho ngươi." Tôi cười thần bí.


Nói xong tôi để Thuồng Luồng tiên mang bọn tôi rời đi, dù sao Tô Mộc đã sớm rời đi, khẳng định hiện tại không có nằm ở trong tay người Diệp gia, về phần hiện tại anh ấy đang ở đâu thì là chuyện của anh ấy, tôi chỉ cần tìm điểm dừng chân chờ Tô Mộc chủ động tới tìm tôi là được.


Thuồng Luồng tiên đáp một tiếng, một tay bắt lấy tôi một tay nắm lấy Tô Đoàn, mang bọn tôi bay lên, mà tôi thì nắm lấy những sợi dây vô hình kia, đem thả ở trên trời người của Diệp gia cùng một nhánh để mang đi cùng.


Sau khi bay ra khỏi Diệp gia, tôi còn chứng kiến bên ngoài trên đường phố có không không ít cự lang tại quanh quẩn một chỗ, cũng may ở chỗ này là cổ trấn, mọi người đã sớm đi ngủ, trên đường phố cơ hồ không ai.


Chỉ là mang theo Diệp gia bọn gia hỏa Diệp gia này tìm điểm dừng chân liền không tiện lắm, vì phòng ngừa có sói lần theo hương vị mà tìm đếnThuồn Luồng tiên nắm lấy chúng tôi bay rất lâu, mãi cho đến bên ngoài cách mười cây số, đến một khu náo nhiệt mới tìm được khách sạn ở lại.


Thời điểm làm thủ tục thuê phòng còn xảy ra chút vấn đề, ba cái hồ yêu kia thì còn dễ nói, Thuồng Luồng tiên trực tiếp lấy ra cái vật chứa đem bọn hắn đặt vào, nhưng kia mười mấy đứa bé này lại là người sống sờ sờ, không có cách nào thu nạp. Tôi không thể làm gì khác hơn là giả bộ như mang học trò đi chơi xuân cùng thầy giáo đến mướn phòng, nhưng lễ tân của khách sạn này là một người cứng nhắc, nói quy định của khách sạn một phòng chỉ có thể ở hai người là nhiều nhất, mà chúng tôi có mười ba người lận, nhất định phải thuê bảy gian phòng.