Thấy vậy, người đàn ông đó cũng không thèm dọa tôi nữa, trực tiếp nhét luôn cái đinh đó vào túi mình, sau đó gọi con quỷ tên là Diệu Diệu kia tới làm việc.
Anh ta thì thầm gì đó vào tai Diệu Diệu, Diệu Diệu nghe lời đi ra, sau đó anh ta lại hỏi tôi có băng vệ sinh đã dùng rồi không, chính là băng vệ sinh có dính kinh nguyệt của tôi, nói rằng thứ đó có âm khí rất đặc, là thứ tốt để bổ sung âm khí cho ma quỷ.
Ngay lập tức, mặt tôi đỏ ửng lên vì thẹn, băng vệ sinh đã dùng thì bây giờ tôi có cả dống, nhưng một người đàn ông xa lạ đến tìm tôi, rồi hỏi lấy băng vệ sinh tôi đã dùng, đúng là biến thái thật.
Thấy tôi chỉ lo đỏ mặt mà không nói tiếng nào, anh ta vội vàng hỏi tôi rốt cuộc có hay không, nếu tôi không muốn mau chóng cứu Tô Mộc thì anh ta đi về luôn, dù sao ngực tôi nhỏ như thế, anh ta cũng chẳng thèm giúp tôi.
Những gì anh ta nói khiến mặt tôi lúc xanh lúc đỏ, nhưng bị anh ta giày vò suốt nãy giờ rồi, khó khăn lắm mới chịu cứu Tô Mộc, tôi chỉ đành nhịn sự xấu hổ xuống, gật đầu nói có.
Sau đó tôi vào trong nhà vệ sinh, dùng giấy bọc lại băng vệ sinh đã dùng lại, bước ra, đưa nó cho anh ta với vẻ lúng túng.
Anh ta thì ngược lại, sắc mặt rất bình thường, lấy cái chậu sắt ra bảo tôi ném băng vệ sinh vào, sau đó không thèm hỏi mà cắt luôn một cọng tóc của tôi xuống, dùng bật lửa đốt cháy rồi vứt vào chậu sắt.
Trong chiếc chậu đó, băng vệ sinh vừa chạm vào cọng tóc đang cháy ấy thì bùng lên thành một ngọn lửa màu đen, tỏa ra mùi vị khó ngửi.
Hai mắt tôi trợn tròn lên, từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngọn lửa màu đen, lạ thật đấy!
Tôi còn chưa kịp hỏi vì sao ngọn lửa đó lại là màu đen, Diệu Diệu đã bay từ ngoài vào, tay cầm hai bịch sữa tươi nguyên chất.
Nhìn thấy miếng băng vệ sinh đang bốc cháy, rõ ràng nó hưng phấn hẳn lên, vội vàng ném sữa tươi cho chủ nhân mình, sau đó nó ngồi xuống cạnh chậu sắt, vẻ mặt thèm thuồng, y như một con chó nhỏ đang chờ đợi thức ăn.
Người đàn ông đó cũng không chú ý tới Diệu Diệu, xé luôn bịch sữa tươi ra rồi cũng đứng cạnh bồn sắt, như đang chờ đợi một thời cơ nào đó.
Mãi tới khi miếng băng vệ sinh đã cháy gần hết, người đàn ông đó mới đổ sữa tươi vào trong chậu. Sữa tươi vừa chạm vào ngọn lửa đen, nó kêu lên xèo xèo, như tiếng của một miếng sắt đỏ bừng bị ném vào trong nước đá, bốc lên một làn khói đen dày đặc.
Diệu Diệu đã chờ nãy giờ rồi, đôi mắt thằng bé sáng rực lên khi nhìn thấy làn khói đen đó. Nó nhào thằng vào trong làn khói ấy rồi hít lấy hít để. Nhưng làn khói đen đó như có trí tuệ vậy, dù Diệu Diệu có hít thế nào thì nó đều tránh thoát được, bay thẳng về phía Tô Mộc.
Chuyện gì thế này? Cùng là ma quỷ mà sao làn khói đen này chỉ đi tìm Tô Mộc thôi?
Tôi khó hiểu nhìn sang người đàn ông kia, lúc này vẻ mặt của anh ta cũng rất mịt mờ, lông mày nhíu thành một cục.
Thấy biểu cảm nghiêm trọng của anh ta, tôi không khỏi cảm thấy bất an, chắc không phải anh ta chỉ là dạng hiểu biết nửa vời thôi chứ?
Còn chưa kịp chất vấn anh ta, bên phía Tô Mộc đã xuất hiện sự thay đổi, làn khói đen đó bay hết tới người Tô Mộc, bao trùm lấy cả cơ thể của anh ta, tôi có thể nhìn thấy được cơ ngực rắn chắc cũng Tô Mộc đang phập phồng lên xuống, như thể đang làm động tác hít sâu.
Làn khói đen kia cũng dần chui vào trong cơ thể của Tô Mộc sau những cái hít sâu đó.
Tôi nhìn mà ngây cả người, chỉ dõi theo tình trạng của Tô Mộc.
Khoảng hơn mười phút sau, khi mà làn khói đen đó bị Tô Mộc hấp thu gần hết, bỗng một tiếng rên thảm thiết vang lên bên tai tôi!