“Đừng chạm vào!” Giọng Tô Mộc căng thẳng. “Nó vừa rồi bị hồ yêu kia làm cho hôn mê, bây giờ ba hồn đang không yên, ngàn vạn lần không nên chạm vào nó. Cứ để nó ở trong đám dây đồng, chúng ta ở nơi này trông chừng một chút, đợi sau khi nó tỉnh lại chúng ta sẽ đi tìm chỗ ẩn thân của hồ yêu kia.”
“Được.” Tôi gật đầu một cái, có điều trong lòng vẫn hết sức khϊế͙p͙ sợ. Dẫu sao vừa rồi khi yêu hồ đi ra khí thế mặc dù dọa người nhưng cũng không làm gì, tôi ngoại trừ bị cái đuôi chặn không thở được thì cũng không có vấn đề gì khác, Tô Đoàn là thầy phong thủy rất lợi hại, làm sao lại bị chấn khiến ba hồn không yên.
Tô Mộc kéo tôi đến ngồi trên sô pha cách Tô Đoàn không xa, đưa tay khoác lên bả vai tôi, kéo tôi vào trong ngực, sau đó nhìn tôi một cái, nói tôi muốn hỏi gì thì hỏi đi, mặt đã sắp biến thành dấu hỏi.
Tôi quả thật có rất nhiều thứ không hiểu, có điều bị Tô Mộc vạch trần thẳng như vậy vẫn có chút lúng tùng, cười hai tiếng rồi nói: “Vừa rồi anh nói hồ yêu kia có nợ với Tô gia hai mươi năm trước, anh biết nó à?”
“Anh ở dưới đất hơn một trăm năm sao có thể biết nó? Chỉ là anh ở Tô gia có xem tài liệu của Tô gia, tình cờ lật tới ghi chép việc Tô Đoàn ra đời hơn hai mươi năm trước. Mẹ Tô Đoàn lúc sinh gặp phải nữ yêu trả thù nên chết trên bàn mổ, lúc ấy Tô Đoàn cũng bị yêu khí ảnh hưởng khiến ba hồn không yên, sau đó Tô Thịnh tìm rất nhiều thầy phong thủy làm một định hồn đại trận mới có thể giữ vững hồn phách Tô Đoàn khiến nó sống được, lúc ấy Phong Thiên cũng được mời tới hỗ trợ.”
“Ý của anh là hồ yêu kia chính là hung thủ sát hại mẹ Tô Đoàn năm đó?” Tôi nhất thời kinh hãi, đây cũng là quá trùng hợp. Tôi vừa mới nói sẽ giúp Tô Đoàn tìm ra hung thủ giết mẹ năm đó thì bây giờ hồ yêu kia lại tự đưa mình tới cửa.
“Nhưng không đúng, cho dù anh xem tại liệu năm đó cũng không thể biết yêu hồ này chính là hung thủ hại mẹ Tô Đoàn, anh làm sao biết tên của cô ta là Diệp Thanh?” Tôi lại hỏi.
Tô Mộc nói: “Thật ra anh cũng không chắc chắn cô ta chính là nữ yêu năm đó, chẳng qua anh chỉ phát hiện từ khi Tô Đoàn bước vào căn nhà này thì dương khí bắt đầu suy thoái, ba hồn run rẩy. Nó đối với yêu khí của Giao tiên cũng không hề ảnh hưởng, bây giờ run rẩy khi gặp phải yêu khí này nhất định bởi yêu khí này đã lưu lại vết thương gì đó cho linh hồn của nó, khiến cho từ trong tiềm thức sợ hãi cổ yêu khí này. Lúc ấy anh đã để ý nên mới bảo bọn em dùng tơ đồng phủ lên chính là để phòng ngừa nếu yêu này chính là yêu năm đó khi nhận ra Tô Đoàn sẽ ra tay hạ thủ.”
“Hóa ra anh bảo bọn em làm tơ đồng không phải vì phòng ngừa hồ yêu chạy trốn.” Tôi liền hiểu ra, nhìn dáng vẻ việc gì cũng đã nắm trong tay của anh ấy đột nhiên cảm thấy anh ấy thật sự rất thông minh, một chi tiết nhỏ xíu như vậy mà anh ấy cũng để ý tới.
Tôi liền chui vào ngực anh ấy, xáp lại gần nhìn chăm chú, nói: “Tô Mộc, anh suy tính thật sâu, sao trước kia em không phát hiện.”
“Cái này mà đã là suy tính sâu? Nếu như anh cũng ngốc giống em thì bây giờ đã sớm bị hồ yêu kia ăn mất.” Tô Mộc liếc tôi một cái, nói vẻ tức giận.
Tôi không phục, kéo anh ấy lại gần hơn, giải thích: “Không phải là em không biết chi tiết chuyện của mẹ Tô Đoàn năm đó sao, hơn nữa mặc dù em không phát hiện ra thân phận hồ yêu nhưng cô ta rất sợ em, em mới chỉ phun ra một ít yêu khí lên mặt cô ta đã khiến cô ta khϊế͙p͙ sợ như vậy, đánh cũng không dám đánh đã liền chạy trốn. Anh còn mắng em, em cũng là đại công thần.”