Chồng Yêu Là Quỷ

Chương 183-3

Ngày mai sẽ là ngày thứ bảy, Giao tiên không chút nào quan tâm tới sống chết của người trợ tiên, chủ đề đều vây quanh rắn cái San Hô của nó, nói tính khí của cô ta rất nóng nảy nhưng nó thích, chờ đến khi nó nuốt được yêu hạch của hồ yêu, biến thành đẹp trai như Tô Mộc sẽ đến mê hoặc cô ta.


Tôi không khỏi kỳ quái, hỏi Giao tiên không phải lần trước có thể biến thành anh đẹp trai rồi sao, lần trước chúng tôi chuẩn bị tới quán café nó đã biến thành hình dáng Lộc Hàm, đẹp trai biết bao, thế thì còn cần gì yêu hạch của hồ yêu.


“Ông đây thế nào đi nữa cũng không thay đổi được chuyện trên đầu không có tóc, huống chi loài rắn rất khó biến hóa, cho dù ta có thể biết được thành anh đẹp trai cũng không giữ được hình dáng đó bao lâu. Khi có yêu hạch của hồ yêu sẽ khác, ông đây có thể biến được thành hình dáng của người đi lại khắp nơi, cũng không cần phải biến lại thành thân rắn, như vậy lão tử cũng không cần mê hoặc rắn cái mà ngay cả mỹ nhân như ngươi cũng sẽ…”


Giao tiên vừa nói giọng vừa đê tiện đi mấy phần, đuôi rắn đen thùi lùi còn đưa đến nâng cằm tôi lên.
“Cút mau.” Tôi đối với rắn vốn đã cực kỳ sợ, mặc dù sớm thân quen với Giao tiên nhưng bị nó trêu đùa như vậy khiến tôi nổi cả da gà.


Giao tiên bị tôi mắng có chút nhàm chán, liếc mắt nhìn tôi rồi đem đề tài quay lại với con rắn cái.
Tôi không hứng thú nghe chuyện của nó, cảm giác thời gian trôi qua đặc biệt chậm, dường như cả một năm sau người Tô Mộc mới khẽ giật giật, hơi hơi tỉnh lại.


“Chắc tỉnh rồi!” Tô Mộc tỉnh tất nhiên tôi sẽ không để ý tới Giao tiên nữa, vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc, sau đó đỡ Tô Mộc, hỏi anh ấy thấy thế nào, có khá hơn chút nào không.
Tô Mộc gật đầu một cái, nhoẻn miệng cười với tôi, sau đó hỏi tôi mấy giờ rồi, có đói bụng không.


Nhắc tới đói, bụng tôi đột nhiên truyền tới một trận ọc ọc.
Tôi hơi ngượng ngùng, đừng nói tôi đã một ngày một đêm không ăn gì, huống chi trên người còn có chút thương, lúc này nhắc đến khiến con đói ập đến hoa cả mắt.


Thấy tôi lúng túng, Tô Mộc liền cười, đưa tay sờ mũi tôi một cái, nói: “Anh biết một quán cơm ăn rất ngon, đưa em đi nếm thử một chút. Có điều chúng ta phải đưa ba về trước.”


Nói xong anh ấy đứng lên khởi động gân cốt, sau đó lần nữa vác ba tôi lên vai rồi ôm lấy tôi, nói với Giao tiên: “Làm phiền biến thành lớn để đưa chúng tôi về.”
Giao tiên vừa rồi tâm tình còn rất tốt, bị câu nói của Tô Mộc khiến cho xầm mặt xuống: “Dựa vào cái gì?”


“Vì tôi mới vừa bị thương, ông có còn muốn tôi giúp ông bắt hồ yêu không?” Tô Mộc nói.
Lời nói thật hợp lý.