Tôi cũng không hiểu, quỷ với người không giống nhau, muốn khống chế thân thể người khác vô cùng đơn giản, chỉ cần đoạt xác thì thân thể tôi cùng với cô ta sẽ hòa làm một, cô ta cũng có thể mượn thân thể tôi để sống lại.
Mặc dù quá trình rất khó khăn, cẩn phải tìm được thân thể tương hợp với mình, nhưng Lâm Yến Nhi có thể chiếm dùng thân thể tôi đã chứng tỏ cô ta có đủ điều kiện đoạt xác, huống chi sau khi cô ta đoạt xác thì khí tức của cô ta với khí tức của tôi hoàn toàn giống nhau, cho dù là Tô Mộc cũng đừng nghĩ thông qua khí tức mà nhận ra Lâm Yến Nhi không phải là tôi.
Vậy tại sao cô ta phải bỏ đường gần đi đường xa?
Hơn nữa vừa rồi Tam trưởng lão nói Lâm Yến Nhi với Cản Thi phái có quan hệ khá sâu?
Cô ta là nữ quỷ chết đã hơn một trăm năm, thi thể cũng không bị chiếm dùng, sao có thể có quan hệ với Cản Thi phái?
Suy nghĩ một hồi tôi hoàn toàn thấy rối mù, Lâm Yến Nhi người đàn bà này quá mức phức tạp, ngoài mặt yêu Tô Mộc chết đi sống lại nhưng lại ngấm ngầm cấu kết Azan Đen hãm hại Tô gia, cướp đoạt đồ của Tô gia. Tôi đã hoàn toàn không nhìn thấu được người đàn bà này, liền không dám lại tùy tiện trả lời, chỉ ngước nhìn Tam trưởng lão.
Trên mặt Tam trưởng lão vẫn nở nụ cười ấm áp, ép tới gần tôi, nói: “Nếu cô đã đến tìm huyết mạch tương đồng thì nhất định Lộc Dương ở trong tay cô? Nể quan hệ của cô với sư gia ta không tệ, ta hỏi một lần nữa, có muốn đem Lộc Dương trả lại cho ta không?”
“Nếu như ta từ chối thì sao?” Cho dù tôi vô cùng khϊế͙p͙ sợ khi biết Lâm Yến Nhi cùng Tam trưởng lão có quan hệ nhưng tôi vẫn cố nén sự khϊế͙p͙ sợ xuống, trên mặt chỉ nở nụ cười nhàn nhạt, hỏi.
Tôi bây giờ phải giả bộ cường thế, cho dù phải thoát thân như thế nào cũng phải có sắc mặt ung dung, dáng vẽ ưu nhã, tận lực bắt trước bộ dáng khí chất của Lâm Yến Nhi.
“Từ chối? Vậy cũng đừng trách ta không khách khí. Ngươi không phải đệ tử Cản Thi phái nhưng lại lén học bí thuật của Cản Thi phái chúng ta, chỉ cần ta phát thông điệp trong phái, vậy thì người sẽ…”
“Cho dù ngươi đã tu luyện trăm năm nhưng cuối cùng ngươi cũng chỉ có một người, hơn nữa yêu thân này ngươi có cũng không dễ dàng đi, mặc dù đem Lộc Dương luyện thành thiên thi là thứ rất mê người nhưng cũng sẽ có không ít đệ tử thèm nhỏ rãi cổ yêu thân của ngươi.” Tam trưởng lão mỉm cười nói.
Người tôi run lên, cố ý giả bộ dáng vẻ kinh sợ, cúi đầu trầm tư, sau đó mới nói: “Lộc Dương vẫn ở Tô gia Giang Minh, nếu thiên thi đó đã sớm bị ngươi để mắt tới vậy thì ta sẽ tìm một cổ thiên thi tốt hơn.”
Nói xong tôi giả bộ dáng vẻ tiếc hận, thở dài thật sâu.
Sau đó hỏi Tam trưởng lão tôi có thể đi được chưa.
Tam trưởng lão gật đầu cười, còn cố ý nhường đường cho tôi, ngược lại Vương Văn có chút không muốn, gọi một tiếng sư phụ.
Tam trưởng lão trừng mắt một cái, Vương Văn không thể làm gì khác hơn là nhường đường, để tôi rời đi.
Thật may chu toàn, lòng bàn tay tôi đã sớm ướt đẫm mồ hôi vì lo lắng, thấy vậy liền cõng mẹ tôi rời đi.
Ai ngờ mới vừa chưa đi được hai bước thì sau lưng lần nữa truyền đến giọng Tam trưởng lão: “Chờ một chút!”
Tim tôi đập thình thịch, chẳng lẽ hắn lại trở quẻ?
Tôi quay đầu lại, giả bộ như không hiểu nhìn về phía Tam trưởng lão, hỏi hắn còn có chuyện gì.
Hắn chỉ mẹ tôi trên lưng tôi, cười nói: “Hình như ngươi quên mất một chuyện quan trọng, nếu đã chịu nhả Lộc Dương cho ta, vậy thì huyết mạch tương đồng kia có phải cũng nên để lại?”
Huyết mạch tương đồng!
Tôi căng thẳng trong lòng, mặc dù không rõ huyết mạch tương đồng là ý gì, nhưng hắn nói mẹ tôi là huyết mạch tương đồng, hơn nữa còn là thứ trọng yếu để luyện chế thiên thi, vô hình tôi có cảm giác mẹ tôi gặp nguy hiểm.
Nhất thời tôi lại không biết nên trả lời như thế nào, bản thân cảm thấy không tốt.
- Hết chương 177-