Edit: Du
Người tới khom người nhặt tấm hình lên, trong hình mơ hồ có thể nhìn thấy hai người, nụ cười bên khóe môi càng cong lên: "Tùy tiện bịa chuyện, đoán bừa nói bạn học trên bục giảng có quan hệ với thương nhân, không khỏi quá tùy ý đi."
Trong lúc nói chuyện, người đến đã đi vào hội trường, chậm rãi đi về phía bục giảng.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn bóng người trong vầng sáng đi tới, bóng người mông lung dần dần trở nên rõ ràng, khuôn mặt quen thuộc, còn có nụ cười trào phúng.
Dĩ nhiên là Ngô Du!
Sao anh lại đến đây!
Không chỉ Triệu Tiểu Chiêu vô cùng kinh ngạc, Vệ Giai ở phía dưới đang vô cùng lo lắng cũng cực kỳ ngoài ý muốn.
Mấy người Vệ Giai thậm chí là Triệu Tiểu Chiêu, cũng không biết rốt cuộc Ngô Du đang làm gì, chỉ biết lúc 7 tuổi anh đã đến trường học bên Mĩ, còn mẹ anh tinh thần có chút không rõ, cũng được anh đưa đến an dưỡng ở Mĩ. Còn có một thân thích vô cùng có tiền, tên là Tạ Trí Hòa.
Ngoại trừ Vệ Giai biết Ngô Du, những bạn học khác ngay cả người tới là ai cũng không biết, càng thêm mê mang.
"Cậu là ai? Dựa vào cái gì cậu nói tôi bịa chuyện?" Nam sinh bị Triệu Tiểu Chiêu kiềm chế, nhìn chằm chằm Ngô Du.
Ngô Du đi đến bục giảng, từ trên cao nhìn xuống: "Tôi đã đối chiếu qua các hồ sơ học sinh trong trường Nhất Trung, cũng không có tên cậu trong đó. Vì vậy tôi hỏi cậu, cậu là ai? Trà trộn vào trong trường có ý đồ gì?"
"Tôi, tôi học sinh cấp 2." Nam sinh hoảng sợ nói bừa.
"Vậy đồng phục của cậu là sao?"
Đồng phục của mỗi trường trong thành phố không giống nhau, trên gấu tay áo có màu “Xanh, vàng, đỏ" để phân biệt cấp hai và cấp 3. Nam sinh kia rõ ràng mặc đồng phục gấu tay áo màu đỏ, vậy mà nói mình học cấp hai, trắng trợn đánh vào mặt của mình.
(⊙o⊙)...
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, mọi người châu đầu ghé tai, lúc này mới phát hiện, người này không phải là học sinh trường của họ. Chắc vậy rồi, mọi người nhìn nam sinh này vô cùng lạ mắt, thậm chí những giáo viên đứng lớp, hay giáo viên dạy môn học cũng không có biết người này.
Bây giờ bị Ngô Du vạch trần, mới phát hiện, trong trường học thật sự không có ai quen biết nam sinh này.
Nam sinh rõ ràng không có đoán được, sẽ có người vạch trần hắn nhanh như vậy. Vốn có người tìm tới hắn, để hắn xử lý Triệu Tiểu Chiêu một chút, hắn cũng chuyên môn làm chuyện như vậy, hơn nữa lấy tiền làm việc cho người ta, nghĩ đến chẳng qua là đứa con gái nhỏ, chỉ cần làm hỏng thanh danh của cô ta để công chúng tự bàn luận, lời này vừa truyền ra, mặc kệ thiệt giả, thanh danh cô gái này cũng ảnh hưởng rất lớn.
Hắn nghe ngóng được xế chiều hôm nay trường cấp 3 có hội nghị, lại thăm dò lai lịch của cô Triệu Tiểu Chiêu, làm đủ tất cả, lúc này mới trộm thẻ học của một học sinh, mặc vào đồng phục, mang cặp trên lưng trà trộn vào trường học. Vốn nghĩ chỉ hắt nước bẩn vào cô rồi thì rút lui, không nghĩ tới hắn đã đánh giá sai vữ lực của Triệu Tiểu Chiêu, hơn nữa còn gặp người con trai này, làm hỏng chuyện tốt của hắn.
"Mặc kệ tôi là ai, nhưng ảnh chụp này là thậ." Nam nhân này còn chưa từ bỏ ý định.
Ngô Du hừ lạnh một tiếng: "Chưa tới phút cuối chưa thôi."
Anh lạnh lùng liếc qua nam sinh này, thay thế Triệu Tiểu Chiêu kiềm chế hắn, trong nháy mắt cúi đầu, để cho Triệu Tiểu Chiêu một ánh mắt trấn an, anh thấp giọng nói: "Yên tâm, có anh ở đây."
Ngô Du thân sĩ khoác áo trên vai Triệu Tiểu Chiêu, che ở trước mặt Triệu Tiểu Chiêu, nghiêng người nói: "Người bạn học này bước xuống trước đi, chuyện kế tiếp để tôi giải quyết."
Trong nháy mắt này, cả người Triệu Tiểu Chiêu bao phủ trong hơi thở quen thuộc của Ngô Du, nghe Ngô Du ấm áp dịu dàng nói, cô cảm giác ánh mắt ê ẩm chua xót, trong lúc đứng lên cô vụng trộm lau giọt nước mắt. Trong lúc này cô mới phát giác cô không phải tứ cố vô thân, cảm giác có người để dựa vào, mới làm cho trong lòng cô chính thức cảm giác, cô không cô đơn.
Ngô Du khoác thêm áo cho Triệu Tiểu Chiêu, cử chỉ lễ phép thân sĩ, lấy được hảo cảm của giáo viên và cả học sinh phía dưới. Biết quan hệ hai người Vệ Giai nhìn thấy hai người quang minh chính đại bắn trái tim phấn hồng, trong lòng càng thêm kích động!
"Rốt cuộc cậu là ai? Rãnh rỗi đi quản chuyện của người khác!" Nam sinh bị Ngô Du kiềm chế, áp giải đến cho người bảo vệ vừa chạy đến dưới đài, lớn tiếng kêu la.
Khóe môi Ngô Du cong lên: "Tôi là người hiệu trưởng mời đến diễn thuyết, hiệu trưởng có thể giới thiệu tôi với mọi người không, còn có cho phép tôi mượn màn hình chiếu sử dụng một chút hay không."
"Ách, được, được!" Hiệu trưởng là một người đàn ông 50 tuổi, dáng người được bảo dương rất tốt, khí chất rất nho nhã. Ông đỡ kính mắt, lên đài khách khí bắt tay Ngô Du, sau đó đi đến bên cạnh bục giảng, trịnh trọng giới thiệu với thầy cô học sinh toàn trường.
"Mọi người khỏe, vị này là Ngô Du thành viên hiệp hội Emmar. Ngô Du từ 7 tuổi đã đến Mĩ du học, bởi vì biểu hiện vật lý học có thiên phú kinh người, bây giờ đã trúng tuyển, chưa đầy 15 tuổi, trở thành học sinh nhập học sớm nhất của trường Harvard. Lần này cậu ấy về nước một thời gian, ta cũng phí hết công phu mới có thể mời cậu ấy đến, hy vọng cậu ấy có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm học tập cho mọi người, làm cho mọi người ít đi đường quanh co, trong thi cấp ba có thể nâng cao một bước. Mọi người vỗ tay hoan nghênh bạn học Ngô Du."
Hiệu trưởng này cũng quen biết với Lục Trinh Hào, vì vậy nghe Lục Tring Hào nói hôm nay có học sinh thiên tài trở về nước, nên tới cửa mời Ngô Du đến trường diễn thuyết. Ngô Du không có vì là thiên tài mà kiêu căng, ngược lại rất bình thản, nghe xong thỉnh cầu của ông, cũng không có tự cao tự đại, rất sảng khoái đáp ứng đến.
Chỉ là không nghĩ tới, mời được anh còn để anh thấy chuyện chê cười như vậy.
Theo tiếng vỗ tay hiệu trưởng dẫn đầu, mọi người cũng đều nhao nhao dùng sức vỗ tay. Biểu hiện vừa rồi của Ngô Du, mọi người rõ như ban ngày, lại nghe gì mà Emmar, đại học Harvard gì đó, mọi người cũng không biết đó là gì, nhưng đại học Harvard không ai không biết, có thể trở thành người nhập học nhỏ tuổi nhất, thật là ngưu!
Ngô Du cười cười: "Được, tôi nghĩ tôi có tư cách đứng đây nói chuyện với mọi người, sẽ không ai bởi vì tôi không phải học sinh của trường nên kêu tôi cút ra trường học đi."
Ngô Du hài hước nhẹ nhõm mở đầu, dẫn tới mọi người cười rộ lên.
"Nếu tất cả mọi người không phản đối, như vậy chúng ta cũng một lần nữa nói đến đề tài vừa rồi. Ảnh chụp này, vô cùng mơ hồ, hoàn toàn thấy không rõ khuôn mặt người trong hình, nhưng bây giờ kỹ thuật đang không ngừng tân tiến, tôi mới làm một cái Tool Software, vừa vặn có thể khôi phục bức hình ảnh này." Ngô Du nói xong lấy Laptop kết nối vào với màn hình chiếu, sau đó mở ra phần mềm của mình, quét hình ảnh kia vào.
Mọi người nhìn động tác của Ngô Du, hôm nay vở kịch này càng ngày càng lớn, từ mới bắt đầu phim văn nghệ thần chuyển hướng thành thám tử mảnh, bây giờ lại trở thành phim khoa học viễn tưởng, thật sự làm cho người ta mở rộng tầm mắt.
Mắt thấy hình ảnh trải qua phần mềm quét hình, sau đó tấm hình càng trở nên rõ ràng.
Vốn phóng đại hình ảnh có chút mơ hồ, nhưng được phần mềm xử lý khôi phục trở lại như cũ, người trong ảnh càng ngày càng rõ.
“Wow ——!"
Lúc tấm ảnh hiện rõ trước mặt mọi người, không khỏi cảm thán lên tiếng, bây giờ kỹ thuật khoa học thật cao siêu!
Đang cảm thán xong kỹ thuật cao siêu, tầm mắt của mọi người đã dán vào tấm hình.
Dáng người của cô gái trong hình quả thực rất giống Triệu Tiểu Chiêu, nhưng chiều cao và khuôn mặt của người trong hình rõ ràng không phải là Triệu Tiểu Chiêu!!! Còn người đàn ông kia, không nhìn cũng được!
Sự thật thắng hùng biện(*có sức thuyết phục)!
Nam sinh kia á khẩu không trả lời được, hết đường chối cãi!
Trong lòng của hắn đang mắng to: Mẹ nó, ảnh đã mờ còn có thể phục hồi rõ ràng như vậy, cho rằng đang chụp cảnh phim cường đạo ở Hồng Kông sao! Hắn chỉ có thể nhận thua.
Cảnh sát khoan thai đến chậm, bắt nam sinh gây chuyện đi, rốt cuộc hội trường cũng được thanh tĩnh rồi.
Bản sao của đoạn video này được các học sinh vụng trộm truyền tải cho nhau trên QQ, rất nhiều người đăng tải đoạn video này, thậm chí truyền đến trên mạng.
Tiêu đề: Học sinh đại học Havrard có công nghệ cao phá án và bắt giam nam sinh vu oan người khác!
Thậm chí còn lên độ hot trên Baidu, trong lúc nhất thời, Ngô Du và Triệu Tiểu Chiêu nhanh chóng được mọi người biết đến, may mà Ngô Du và Triệu Tiểu Chiêu xuất hiện ở trước mặt mọi người với hình tượng tích cực, vì vậy đằng sau bình luận cũng đánh giá tích cực về hai người, một khi có bình luận không tốt xuất hiện, sẽ có đại quân bình luận phản bác đè lại bình luận đó.
Đương nhiên đây là nói sau, lúc này Ngô Du giải quyết xong chuyện này, đang trên bục giảng giúp đỡ mọi người phân tích phần thi sơ trung, Ngô Du phân tích vô cùng rõ ràng, đánh thẳng vào trọng điểm, mọi người nghe như si như mê, thoáng cái đã qua buổi trưa, mọi người lại vẫn không biết mệt mỏi.
Thật đúng là tà môn.
Mấy học sinh bình thường ngồi không yên hay học kém lần này cũng ngoan ngoãn nghe xong đến trưa, đợi đến lúc chấm dứt, mới sờ sờ đầu, cảm thấy hôm nay mình ấm đầu mới làm chuyện như vậy.
Sau khi buổi diễn thuyết chấm dứt, Ngô Du và hiệu trưởng đi ở phía sau cùng, hai người còn muốn đi phòng hiệu trưởng uống trà trò chuyện.
Mấy người cùng đi đến phòng hiệu trưởng, thì thấy Triệu Tiểu Chiêu đã rửa mặt, nhẹ nhàng khoan khoái ngồi ở trên ghế sa lon, uống một ly sữa bò nóng. Ngô Du đi qua, cao thấp đánh giá một chút, Triệu Tiểu Chiêu cho anh một ánh mắt "Không có gì”, cô cười với anh, lần đầu tiên có thái độ mang theo ỷ lại và mềm mại.
Sau khi Triệu Tiểu Chiêu sống lại, trong lòng luôn có một sợi dây kéo căng, muốn cả đời này sống thật tốt. Cô là một người không thông minh, trước kia khi còn sống, chuyện nhớ được cũng không nhiều lắm, vì vậy đời này dựa vào trí nhớ ở kiếp trước còn có sự cố gắng đầy nghị lực hơn người thường ở kiếp này mới có thể luôn đứng nhất trong lớp.
Dù hai người đã trở thành người yêu, Triệu Tiểu Chiêu đối xử với Ngô Du vẫn trước sau như một, cũng chỉ có thái độ "Dù sao cũng phải quen bạn trai, người này tốt với mình như vậy, nếu không thì chọn anh ta đi", cho nên cô vẫn luôn có một chút khách khí xa cách với Ngô Du, lúc này đột nhiên Ngô Du xuất hiện, cứu vớt cô ra khỏi lúc tuyệt vọng nhất, trong lúc cô tuyệt vọng để cho cô thấy một con đường đầy ánh sáng, còn có phần quan tâm và có thể dựa vào, rốt cuộc mở ra tâm hôn luôn khép kín của cô.
"Ngồi đi." Hiệu trưởng để cho Ngô Du ngồi xuống, "Hai em quen biết nhau phải không."
Hiệu trưởng cũng là người từng trải, ánh mắt giữa hai người, nhìn qua đã biết rõ hai đứa nhỏ này khẳng định có chuyện xưa, vì vậy ông trực tiếp hỏi.
Ngô Du cũng không cấm kỵ, anh gật đầu nói: "Tụi em là người yêu."
"Cạch!" Ly café trong tay hiệu trưởng rơi trên mặt thảm, may mắn trên sàn nhà có lót thảm, trên thảm dính đầy cà phê. Ông giả bộ ho khan, che giấu bản thân luống cuống, cúi đầu xuống nhặt ly café lên, lại hỏi: "Người đã già, tay không còn sức, đừng trách, em vừa nói cái gì?"
Triệu Tiểu Chiêu mãnh liệt nháy mắt với Ngô Du, bên này Ngô Du không tiếp nhận tín hiệu, vẫn như cũ nói: "Em nói, em và Triệu Tiểu Chiêu là người yêu, sau này còn muốn kết hôn!"
"Ách!" Hiệu trưởng vững vàng bắt được ly trà trong tay, ha ha, đầu óc của thiên tài thật sự không phải người bình thường có thể lý giải.
Thân, cậu còn là vị thành niên! Có thể đúng lý hợp tình nói những lời này như vậy sao?
Triệu Tiểu Chiêu đỡ trán: Ngô Du chính là một người hiếm thấy!