Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 28

“Reng, reng, reng."

Sau khi Phùng Tinh Tinh được Tạ Trí Hòa đưa về nhà, liền đi phòng tắm rửa, lúc này vừa cầm máy sấy định làm khô tóc, thì nghe được điện thoại của mình giống như uống thuốc hưng phấn nào đó không ngừng run.

Cô lấy khăn mặt choàng qua đầu, ngồi xếp bằng ở trên giường mềm, mở tin nhắn.

Vừa mở ra liền thấy tin nhắn của Triệu Tiểu Chiêu.

"Thân, tớ bị bắt cóc rồi, người bắt cóc: Ngô Du, địa điểm bắt cóc: Hồng Kông. Nếu có chuyện tìm tớ, thì thứ hai gọi điện thoại lại, Chủ nhật vui vẻ!"

Phùng Tinh Tinh im lặng quăng điện thoại sang một bên.

Thật ân ái!

Vừa về đến liền đi tuần trăng mật!

Thật sự hâm mộ chết!

Triệu Tiểu Chiêu và Ngô Du ở trên máy bay vượt qua một đêm tuyệt vời, sáng hôm sau đã tới Hồng Kông.

"Chúng ta đi đến chỗ nào?" Triệu Tiểu Chiêu hỏi.

"Đi tìm khách sạn trước, sau đó ngủ một giấc cho khỏe đợi buổi tối nhìn cảnh đêm." Ngô Du cười híp mắt nói.

Triệu Tiểu Chiêu cảm giác tay mình ngứa ngáy, hận không thể giống như Vệ Giai cũng cho Ngô Du một cái tát: "Đề nghị này ngược lại cũng không tệ. Nhưng mà quan trọng chúng ta đã nói phải có hai phòng."

"Được!" Ngô Du mua một bản đồ và cuốn sổ tay du lịch, rất sảng khoái nói.

Triệu Tiểu Chiêu nghi ngờ nhìn Ngô Du, người này dễ nói chuyện vậy sao.


Ngô Du tiến lên ôm bả vai Triệu Tiểu Chiêu: "Đi thôi, vợ yêu của anh."

Ngoài sân bay, ánh nắng sáng sớm mát lạnh, Triệu Tiểu Chiêu hít một hơi thật sâu, tâm tình lập tức sáng tỏ thông suốt.

Như đi du lịch, vậy thì hưởng thụ đi.

"Nhà hàng Hồng Kông rất nổi danh, đi trước nhét đầy bao tử rồi hãy nói." Ngô Du nhìn sổ tay du lịch, ra sân bay, trực tiếp đi đến Ruộng Cát. (*沙田. Chưa hiểu từ này nghĩa là gì, nên ai biết thì giúp mình với, mình đang tra, khi biết thì sẽ sửa lại, cám ơn)

Ruộng cát bên này có một cửa hàng vô cùng lớn, ăn, mặc, ở, đi lại cái gì cần có đều có.

Mắt Triệu Tiểu Chiêu nhìn khu chợ náo nhiệt, cảm giác này có chút giống phiên chợ xung quanh trường học, có rất nhiều quầy hàng, trước quầy hàng rất nhiều người vô cùng náo nhiệt.

Ngô Du mua một cái nón lớn màu hồng cho Triệu Tiểu Chiêu che ánh nắng mặt trời, lại chọn lựa kính mát cho cô.

"Đợi lát nữa tới khách sạn, chúng ta nghỉ ngơi một chút, xế chiều đi cảng Victoria nhìn biển." Ngô Du thấy một nhà hàng, liền lôi kéo tay Triệu Tiểu Chiêu chen lấn trong đoàn người, tiến vào nhà hàng.

Lúc này thời gian tuy rằng không tính quá muộn, nhưng vì thị dân(

*dân thành thị) Hồng Kông đa số có thói quen ăn điểm tâm sáng, cho nên trong nhà hàng đã ngồi đầy người. Thật vất vả phát hiện một chỗ trống gần cửa sổ, lúc này Triệu Tiểu Chiêu và Ngô Du mới nghỉ tạm một lát.

Người phục vụ cầm lấy một menu tiếng phổ thông đưa cho anh chọn món, hỏi bọn họ cần gì.

Triệu Tiểu Chiêu mở menu ra, bởi vì lần đầu tiên tới Hồng Kông, cũng không biết rõ lắm món nào ngon, vừa định kêu phục vụ giới thiệu một chút, Ngô Du đã dùng lưu loát nói tiếng Quảng Đông(còn gọi là Việt ngữ) trao đổi với người phục vụ.

Hiển nhiên, Ngô Du lưu loát nói Việt ngữ làm cho người phục vụ thu hồi thái độ vốn hơi xem thường, vẻ mặt anh ta tươi cười nói: "Chờ một chút, lập tức sẽ có."

"Anh còn có thể nói Việt ngữ?" Triệu Tiểu Chiêu tò mò hỏi.

"Tùy tiện nói một chút." Ngô Du nhàn nhạt cười, giúp Triệu Tiểu Chiêu dọn trà cụ (*mấy dụng cụ để uống trà) xong, lúc này mới làm cho mình.

Phục vụ bưng lên một bình trà.

Đầu tiên Ngô Du lấy một bình nước trà súc ly trà hai người, bát, chiếc đũa, duy chỉ không có súc đĩa của hai người, đổ nước trà đã súc vào trong đĩa, sau đó mở nắp ấm trà ra, để ở một bên.

Rất nhanh, thì có phục vụ đổ đầy ấm trà, lại lấy đĩa đi.


Lúc này Ngô Du mới  rót nước trà vào trong ly trà của hai người, để cho Triệu Tiểu Chiêu uống thử.

Triệu Tiểu Chiêu uống thử một miếng, lá trà đắng mang theo chút ngọt, mùi vị coi như không tệ.

"Anh hiểu rất rõ văn hóa ở đây." Triệu Tiểu Chiêu đặt ly trà xuống hỏi.

"Ừ, đi theo chú Tạ tới đây vài lần." Ngô Du buông ly trà xuống, lại rót đầy cho mình và Triệu Tiểu Chiêu.

Khi hai người đang nói chuyện, mấy món ăn đã được dọn lên.

Ngô Du lấy chút bơ dứa thơm ngon cho Triệu Tiểu Chiêu, còn có một ly trà sữa thơm mát. Chính anh thì lấy một phần thịt bò nạm.

Anh lấy ra chén nhỏ, đựng chút thịt bò nạm trong phần của mình, nói với Triệu Tiểu Chiêu: "Em ăn thêm đồ ngọt, để đỡ ngấy."

Sau khi hai người ăn cơm xong, thì đi dạo ở ruộng cát.

Lúc này thấy ven đường có máy chụp hình lớn, Ngô Du và Triệu Tiểu Chiêu hứng thú, hai người đi vào chụp mấy tấm, quan hệ càng thấy hòa hợp, ngay từ đầu còn cảm giác lạ lẫm lúng túng cũng dần dần biến mất ở trong tiếng cười vui.

"Tiểu Chiêu, Bikini này rất thích hợp với em đó!" Ngô Du đứng ở trước quầy hàng bán áo tắm, gọi lại Triệu Tiểu Chiêu đang xem trang sức, định mua một ít trở về tặng người.

Triệu Tiểu Chiêu đang trả tiền, ngẩng đầu nhìn về phía ngón tay Ngô Du chỉ vào bkini.

"Anh xác định, đây là bikini không phải là đồng phục?!" Triệu Tiểu Chiêu nhìn kiểu áo tắm màu lam kia, rất im lặng mà hỏi lại."Món đó, món đó, còn có món đó nhìn rất đẹp."

Ngô Du liếc mắt vài bộ áo tắm kia, tưởng tượng Triệu Tiểu Chiêu mặc những bộ áo tắm này, một mảng da trắng như tuyết lộ ở bên ngoài để người khác nhìn thấy, trong lòng tuôn ra cảm giác vô cùng không vui. Anh dùng ngón giữa sờ lên chóp mũi của mình, ánh mắt thâm ý nhìn qua bộ ngực Triệu Tiểu Chiêu nói: "Đổi thành những thứ này thành yếm đi, có lẽ em không chống đỡ được mấy thứ này."

Một câu đâm vào trong chân đau của Triệu Tiểu Chiêu.

Thật đúng là rất kỳ quái, Triệu Tiểu Chiêu tính ra cũng có 13 tuổi, nhưng là bạn tốt của cô lại không có tới, thế cho nên hai điểm trước ngực cô ngay cả bánh bao hấp nhỏ cũng không giống.

Cô cũng không trông chờ có thể có bộ ngực bá đạo như Vệ Giai kia, cô chỉ cần cúp A, yêu cầu của cô thật không cao a!

"ÔNg chủ Ngô, tôi còn trẻ, được không? Chưa trổ mã chỉ là trạng thái bây giờ của tôi, chẳng lẽ anh còn khinh bỉ thiếu nữ chưa trổ mã hay sao?" Triệu Tiểu Chiêu đen mặt rất không vui.

"Anh nhớ đã chở tới cho em không ít cây đu đủ,  sao lại vô dụng  nhỉ?" Ngô Du nhìn chằm chằm vào ngực Triệu Tiểu Chiêu, trên mặt sáng loáng viết hai chữ "Đáng tiếc".

"Còn nhìn nữa, em sẽ móc mắt anh làm đạn chơi đó." Triệu Tiểu Chiêu duỗi ra hai móng vuốt, ở trước mắt Ngô Du hung dữ nói.


Lại không nghĩ rằng, Ngô Du một phát bắt được tay Triệu Tiểu Chiêu, sau đó cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay của cô.

"Triệu Tiểu Chiêu, bây giờ em dám uy hiếp anh sao?Đừng quên, trước kia  bộ dáng của anh là gì, cẩn thận anh quen thói, ăn em luôn!" giọng nói Ngô Du trầm thấp, đôi mắt đen tối nhìn Triệu Tiểu Chiêu không rõ.

A a a, đây là khúc nhạc dạo phát tác xà tinh bệnh?!

Quả nhiên loại xà tinh bệnh này là không thể trị tận gốc.

Vì phòng ngừa vạn nhất, Triệu Tiểu Chiêu không náo loạn nữa, cô cứng ngắc rút ngón tay của mình từ trong tay Ngô Du ra, ha ha vài cái, sau đó nó với áo tắm chủ tiệm nói: "Ông chủ, mấy áo tắm này, gói lại hết cho con đi."

Ông chủ cười đến thật vui vẻ: "Cô bé và cậu bạn trai nhỏ tình cảm không tệ, này là lần đầu tiên đến chơi, định đi bờ biển, nhất định phải đi cảng Victoria, chỗ đó thật nhiều người ngoại quốc đều tại đây." Bà chủ nói xong còn nháy mắt mấy cái với Ngô Du, ý nói, bờ biển kia còn có thật nhiều mỹ nữ ngoại quốc, ngực thật to nha! Tiểu quỷ, đỡ cho cậu không cần xem tạp chí mỹ nữ rồi!

Triệu Tiểu Chiêu nghe ông chủ lấy lòng, ha ha vài cái, không có lên tiếng.

Ông chủ này chính là mắt mù, tình cảm bọn họ ở đâu mà tốt rồi, rõ ràng chính là lão sói xám và bé thỏ trắng được không? Mối quan hệ săn bắn và bị săn bắn, cảm tình có thể tốt không?

Ngô Du nhìn Triệu Tiểu Chiêu không vui, vẻ mặt buồn bực, đáy mắt lộ ra nụ cười yếu ớt, chỉ hù dọa cô, cô còn tưởng thật! Mấy năm này anh rèn luyện tâm tình của mình cũng có được đột phá nhất định, chút chuyện nhỏ như vậy sao có thể làm cho anh không vui đây?

"Chọc em thôi, đừng nóng giận, mời em ăn đậu đỏ ướp lạnh." Ngô Du xoay người nịnh nọt.

Triệu Tiểu Chiêu chẳng muốn so đo với anh, gật đầu nói: "Nhớ kỹ lấy đậu đỏ nhiều chút."

Hai người chọn hai phòng ở khách sạn gần cảng Victoria, sau khi nghỉ ngơi, thì đi đến đến bờ biển.

Ngày mùa hè mặt trời thật sự là mãnh liệt, cũng không có thiếu người tắm nắng.

Triệu Tiểu Chiêu mặc áo tắm màu lam, mang theo phao cấp cứu rồi đi về phía biển.

Tuy rằng kiếp trước cô được Bạch Minh Lam dạy, thành công học bơi lội, nhưng mà chỉ giới hạn nhỏ, đối với biển rộng mênh  mông như vậy, thật sự cô không khống chế được.

"Triệu Tiểu Chiêu, tới đây, anh dạy cho em bơi lội." Ngô Du trong biển vui sướng mà bơi một vòng trở về, lại nhìn Triệu Tiểu Chiêu ở một bên ôm phao cứu hộ chậm rì lay động, trong lòng ngứa, đột nhiên nghĩ đến một ý nghĩ quang minh chính đại trêu chọc cô.

"So sánh với bơi lội, em cảm thấy cứ nhàn nhã mà bay(*bả trên phao gió thổi tới đâu dạt tới đó -_-) như vậy rất tốt, cho nên, cám ơn, ông chủ Ngô, mời anh nhường một chút, anh ngăn cản tôi phơi nắng rồi." Triệu Tiểu Chiêu cũng không muốn ôn lại ác mộng trước kia học bơi lội, uống một bụng nước đánh ợ một cái cảm giác cũng không quá tốt đẹp.

"Không muốn đi đáy biển nhìn cá?" Ngô Du ném một mồi nhử ra ngoài.

"Lặn xuống nước sao?" Triệu Tiểu Chiêu nghi hoặc hỏi.


"Đúng, dẫn em đi nhìn cá." Ngô Du mang theo Triệu Tiểu Chiêu đi vào một chỗ yên tĩnh trong biển, sau đó giúp Triệu Tiểu Chiêu mang tốt lặn kính, "Triệu Tiểu Chiêu, hít sâu một hơi, không cần khẩn trương, cùng theo tiết tấu của anh, tin tưởng anh."

Triệu Tiểu Chiêu học theo Ngô Du luyện mấy lần hô hấp.

Ngô Du nhẹ cười khẽ xuống: "Tin tưởng anh, không phải sợ."

"Tốt, một, hai, ba, phù phù ——!"

Ngô Du để tay đặt ở dưới nách Triệu Tiểu Chiêu, chân của anh rất có lực lượng, nhảy động mấy cái, cũng đã mang theo Triệu Tiểu Chiêu lặn cách mặt biển gần vài mét.

Bởi vì nơi này là biển cạn, cho nên rất nhanh liền tới đáy biển.

Cá con năm màu rực rỡ ở bên người Triệu Tiểu Chiêu bơi qua bơi lại, san hô màu đỏ sinh trưởng thành từng mảnh mảnh trong cát, còn có các loại cá con màu sắc khác nhau ở trong cát, san hô tự do chơi đùa.

Đây thật là một thế giới kỳ dị.

Hô hấp  của Triệu Tiểu Chiêu đã đến cực hạn.

Ngô Du luôn chú ý tình huống của Triệu Tiểu Chiêu, hai chân đạp một cái, như một hải ngư trong biển cả mang theo Triệu Tiểu Chiêu nhảy ra mặt biển.

"Hô  hô hô “ Triệu Tiểu Chiêu thở từng ngụm từng ngụm, mặc dù có chút vất vả, nhưng thế giới xinh đẹp  dướiđáy biển làm cho cô cảm thấy rất kỳ diệu.

"Có muốn xuống một lần nữa hay không?" Vẻ mặt dính đầy giọt nước của Ngô Du lộ ra một hàm răng trắng noãn, hai mắt sáng lóng lánh hỏi.

"Muốn!" tâm tình Triệu Tiểu Chiêu giống như ánh nắng tươi đẹp, giọng nói cũng vui sướng.

"Hít sâu, một, hai, ba."

Hai người lại một lần nữa lặn xuống đáy biển, lúc này Ngô Du nhảy ra mặt biển trước khi Triệu Tiểu Chiêu đạt tới cực hạn.

"Như vậy có phải tốt hơn một chút hay không?"

"Ừ! Lại tới một lần, được không?"

"Đương nhiên có thể! Có thể phục vụ cho vợ yêu, là sự vinh hạnh của anh!"


"Đi đi đi, em còn không có đáp ứng làm bạn gái của anhh đâu, gì mà vợ yêu!"

"Triệu Tiểu Chiêu, em nói không giữ lời."

"Nhanh lên, xuống biển ——!"

"Đến đây, một, hai, ba, đi!"

Hai người cứ như vậy làm không biết mệt mà chơi cái trò này, thật giống như thiếu niên mười ba tuổi chân chính, ở trong bọt nước óng ánh thoải mái cười to.