Chồng Tôi Mang Theo Không Gian Trùng Sinh

Chương 22: Được thưởng

Sau cuộc thi tài nghệ thiếu nhi kết thúc, quảng cáo mà Triệu Tiểu Chiêu biểu diễn cũng truyền ra trong Thwiongj Hải, trong lúc nhất thời  câu nói “Ực..ực..ực, buổi sáng tốt lành củaTriệu Tiểu Chiêu." Đã thành câu nói lưu hành của giữa cuối năm 98 của mấy đứa nhỏ.

Các siêu thị quảng cáo sản phẩm của em bé ở Thượng Hải nhất thời danh tiếng có một không hai, cùng lượng tiêu thụ luôn luôn vượt lên đầu, cùng sánh vai với quảng cáo, thậm chí có mơ hồ  có dấu hiệu vượt qua.

Bởi vì sưa em bé tiêu thụ nhanh, với tư cách và hình tượng người phát ngôn Triệu Tiểu Chiêu quan trọng nhất phúc lợi chính là trong nhà chất đầy từng thùng sửa, mỗi ngày đến trường đều mang theo mấy bình uống, rốt cuộc Triệu Tiểu Chiêu không cần hâm mộ mấy đứa nhỏ khác có sữa bò uống.

"Triệu Tiểu Chiêu, Diệp lão sư tìm cậu, kêu cậu đến văn phòng một chút."

Triệu Tiểu Chiêu đang nghiên cứu một quyển nhạc phổ, sáo trúc cô luyện tập gần nhất rốt cuộc đã có đột phá, có thể phát âm tiêu chuẩn rồi. Hơn nữa  cô còn phát xuất hiện thân thể của mình trở nên có chút kỳ quái, chẳng những tai thính mắt tinh, chính là trí nhớ đều có thể nói là đã gặp qua là không quên được.

Cô nghĩ không ra cuối cùng liền cũng thôi, dù sao này cũng là một chuyện tốt.

"Được." Triệu Tiểu Chiêu đáp lời bạn học, liền khép lại nhạc phổ đi về phía văn phòng.

"Triệu Tiểu Chiêu ——!"

Trong đầu Triệu Tiểu Chiêu đang tại nhớ lại nhạc phổ khi nãy mới xem qua, lúc này nghe được tiếng gọi ầm ĩ liền có chút phản ứng chậm chập.

"Triệu Tiểu Chiêu,  cậu được lên TV rồi, có phải siêu cấp đắc ý hay không, không muốn kết bạn với chúng tôi nữa rồi hả?!" Nữ sinh nhìn thấy bản thân gọi mà bị bỏ  qua, trực tiếp  đi tới bên cạnh Triệu Tiểu Chiêu,  giọng nói bất thiện.

"A?" Triệu Tiểu Chiêu có chút nghi ngờ xoay đầu lại, trên mặt vẻ mặt mê mang, cô chăm chú nhìn  nữ sinh gọi cô đang đi về phía này, choáng váng vài giây, rồi mới từ chỗ sâu trong trí nhớ đào ra tên người này.


Nữ sinh này thoạt nhìn 12,  13 tuổi, cọt tóc cao đôi ngựa, trên trán tóc xõa vừa vặn che khuất một vết sẹp rât nhỏ trên lông mi. Con gái có chút béo ục ục, làn da cũng không tính trắng nõn, dung mạo ngang bằng, nhưng mà khí thế rất mạnh, không thể bỏ qua.

"Chị Tình Tình?" Cô có chút không xác định mà hô.

"Ôi!!!, quý nhân hay quên chuyện, đa tài đa nghệ Triệu Tiểu Chiêu cuối cùng vẫn nhận ra tôi à, bất quá nhìn cậu do do dự dự ấp a ấp úng  như vậy, xem ra cũng không nhớ rõ. Cậu thật là thần tượng của tôi, hừ, đừng cho là tôi nói cậu là thần tượng của tôi, tôi nói cậu là đối tượng tôi nói tới muốn ói! Triệu Tiểu Chiêu, bây giờ không phải là cậu cảm giác mình đặc biệt rất giỏi, chúng tôi những người phàm tục này có phải đều không xứng làm bạn với cậu rồi hay rồi!"

Phạm Tình Tình nhướng lông mày cô ta có một đôi mắt một mí hẹp dài mắt phượng, nóng giận càng lộ vẻ khí thế mười phần, đặc biệt khủng bố.

Triệu Tiểu Chiêu bị một trận pháo oanh, cảm thấy loại ngu  ngơ, thật không biết chị gái này đi ra ngoài là làm gì vậy.

"Chị Tình Tình, tìm em có chuyện gì?"

Phạm Tình Tình cúi đầu nhìn về phía Triệu Tiểu Chiêu chỉ cao tới ngực cô ta, nhìn dáng vẻ đáng yêu tinh xảo của Triệu Tiểu Chiêu, còn dùng ánh mắt long lanh nhìn bản thân đang hung hăng như vậy, trong lòng  tuôn ra từng đợt chua xót.

Chính là khuôn mặt này, mới có thể khiến thiên thần như anh Minh Lam mê  mang đến váng đầu, mà Triệu Tiểu Chiêu nàng lại vẫn không quý trọng, anh Minh Lam  mấy lần tới gọi cô đi nhà anh ta, cô còn lấy rất nhiều cố từ chối, người này thật không biết tốt xấu, anh Minh Lam có thể vừa ý cô, đúng phúc khí cô tu luyện mấy trăm năm, cô lại xem phúc khí này cho rằng lòng lang dạ thú, còn để cho một tên tiểu quỷ làm nhục anh. Làm hại tinh thần anh Minh Lam gần đây luôn luôn có chút không tập trung, ngay cả tháng khảo thi đều khảo thi đến vô cùng thê thảm mà bị cô dượng mắng to một trận.

Nếu không phải lúc này cô ta cảm thấy anh Minh Lam tinh thần không được tốt, ép hỏi anh, cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện như vậy.

Nhìn khuôn mặt mờ mịt ngây thơ của Triệu Tiểu Chiêu, cô ta hận không để đánh nát khuôn mặt mê hoặc anh Minh Lam.

"Hôm nay tôi tới nhà cô ăn cơm chiều, Triệu Tiểu Chiêu tôi chỉ nói cho cậu nghe một điều cậu có thích tới hay không. Đừng cho là tôi sẽ giống anh Minh Lam mà đi cầu xin cậu." Phạm Tình Tình hất đầu lên,  tóc đuôi ngựa phía sau phất lên một vòng cung, sau đó vênh váo tự đắc mà biến mất ở hành lang gấp khúc.

Triệu Tiểu Chiêu không hiểu nổi rốt cuộc cô có chỗ nào đắc tội cô ta,  sao lại nói những lời này với cô?

Có điều, lại nói tiếp, đã có thời gian rồi cô không có đi Bạch gia,  dì Phạm đẫ hai ba lần kêu cô tới ăn cơm, nhưng cô cũng không đi, có lẽ sẽ tổn hại tình nghĩa hai nhà mất.

Trong khi Triệu Tiểu Chiêu quyết định buổi tối đi Bạch gia dự tiệ, thì không sai biệt lắm cô cũng đi tới cửa phòng làm việc.


Cô ừa định đẩy cửa đi vào, chợt nghe giọng nói của Vương Tuệ Hoa ở bên trong, cô dừng bước lại, nghe họ đang nói cái gì.

Thì ra trong văn phòng, Vương Tuệ Hoa đang đen mặt oán trách Diệp Mộng Thần.

"Phùng Tinh Tinh thật sự là quá phụ lòng kỳ vọng của tôi với em ấy rồi, hai hạng mục trong cuộc thi vốn vững vàng cầm phần thắng, thế nhưng một người đệ nhất như em ấy cũng không dành được một giải, người khác có điều kiện tốt như em ấy sao? Ba của em ấy tìm danh sư, không phải chỉ là những kẻ đần đi? Kêu em ấy vẽ hoa màu nước, vậy mà em ấy vẽ người đàn ông? Cô xem  một chút, vẽ đến ngược lại là anh tuấn tiêu sái, cũng không biết trong đầu em ấ nghĩ cái gì,  bây giờ cứ nhớ thương đàn ông, lớn lên còn không biết lệch đi nơi nào, nếu như sau này không được đàn ông, về sau không được chính là trở thành, người như vậy cs thể trở thành tiểu tam rồi. Rồi nói tới buổi chiều, rõ ràng ngay từ đầu nhảy rất không tồi, nhưng mà cuối cùng vậy mà ở phần nhảy cuối khi lấy đà để ngã sấp xuống rồi, cô nói một chút, tôi sao lại không có ánh mắt như vậy, chọn người như vậy đi thi đấu. Lúc đầu nếu chọn Triệu Tiểu Chiêu thì tốt rồi, lần này em ấy cũng là người dành giải nhất về."

Diệp Mộng Thần nghe Vương Tuệ Hoa quở trách, cảm thấy cô ta nói đến thật khó nghe: "Học sinh cũng tận lực,  cô  ít nói những lời này, nếu cho học sinh nghe thấy, cũng không biết sẽ nghĩ như thế nào."

Vương Tuệ Hoa hừ lạnh một tiếng: "Tôi nói thế nhưng là lời nói thật, người thất bại vẫn không thể làm cho người ta phê bình vài câu. Diệp lão sư, cô thực là vận khí tốt, Triệu Tiểu Chiêu vừa mới chuyển đến lớp  cô,  lại giành ha giải nhất cho lớp về. Tôi còn nghe nói, Triệu Tiểu Chiêu còn được một người đặc biệt trao tặng giải thưởng xuất sắc, cũng bởi vì trong cuộc thi thư pháp ngoài ý muốn viết một quyển sách điềm tĩnh. Nghe nói lúc ấy em ấy chính là toàn bộ viết chính tả xuống đấy."

Diệp Mộng Thần nói thầm: Cô ta ở trước mặt cũng không dám nói, liền sau lưng nói như vậy.

"Triệu Tiểu Chiêu đứa nhỏ này, có tài hoa lại chịu dưới công phu, nghe ông nội em ấy nói,  mỗi ngày em ấy đều luyện chữ đến khuya, lần thi thư pháp này, bởi vì viết tốt, Cung thiếu niên đặc biệt yêu cầu muốn phiếu đứng lên, treo ở khu triển lãm nữa"

" Triệu Tiểu Chiêu thật là không chịu thua kém, gần nhất trên TV vẫn còn diễn quảng cáo, đúng người ‘ực,..ực..ực, buổi sáng tốt lành đó, cô có xem không cô bé trên đó chính là Triệu Tiểu Chiêu a! Đứa nhỏ này sau này xác định có thể thành châu báu. Đáng tiếc, đứa nhỏ này cứ như vậy đi sang lớp cô, bằng không thì... Diệp lão sư, cô thật là đụng phải đại vận." Vương Tuệ Hoa nói đến đây, trong lòng hối hận muốn đứt ruột.

Diệp Mộng Thần khô cười khan vài cái: Lúc trước không biết là ai xem trọng Phùng Tinh Tinh, còn nói Triệu Tiểu Chiêu không có tiền đồ, khó chịu nổi. Cô chỉ có thể ha ha rồi.

Triệu Tiểu Chiêu nghe họ nói đến không sai biệt lắm, lúc này mới đưa tay gõ cửa.

"Vào đi"

Triệu Tiểu Chiêu đẩy cửa đi vào, giòn giã mà hô: "Vương lão sư, Diệp lão sư."

Vương Tuệ Hoa đầy tươi cười mà ứng, đoạt một bước trước Diệp Mộng Thần nói: "A, tiểu Chiêu a! Chúc mừng em, lần này thành tích trong cuộc thi của em đặc biệt tốt, hai hạng trận đấu đều được đệ nhất danh, hơn nữa trong cuộc thi thư pháp còn Đặc biệt thưởng xuất sắc! Cũng không uổng phí  cô tỉ mỉ bồi dưỡng em!"

Triệu Tiểu Chiêu cười cười nói: "Vương lão sư cô nói đùa, viết thư pháp đúng là trưởng bối trong nhà dạy em, về phần sáng tác, toàn bộ nhờ em bình thường nhìn nhiều sách lại có Diệp lão sư cho em một cơ hội, em mới có thể đạt được thành tích tốt như vậy."


Triệu Tiểu Chiêu ý ở ngoài lời chính là, Vương lão sư cô đừng  buồn cười như vậy, chuyện này với cô nửa xu quan hệ đều không có!

Diệp Mộng Thần buồn cười, mà mặt Vương Tuệ Hoa càng thêm đen, trong lòng cô mắng Triệu Tiểu Chiêu không biết phân biệt, càng mắng Phùng Tinh Tinh không hăng hái tranh giành làm mất mặt của  cô.

"Diệp lão sư, cô tìm em có chuyện gì?" Triệu Tiểu Chiêu đi đến  trước mặt Diệp Mộng Thần  hỏi.

Diệp Mộng Thần rất hài lòng với Triệu Tiểu Chiêu, cô tán thưởng mà vỗ đầu Triệu Tiểu Chiêu, sau đó dịu dàng nói: "Chuyện thứ nhất chỉ là để cho em biết trong hai hạng mục thi trong Cung thiếu niên đều được đệ nhất danh, buổi sáng ngày mai là nghi thức kéo cờ, em và Ngô Du phải tới trên đài hội nghị, hiệu trưởng Lục sẽ trao giải thưởng cho hai đứa. Chuyện thứ hai chính là, bởi vì lần này em và Ngô Du hai người đều đạt được giải thưởng, vì vậy hiệu trưởng Lục muốn buổi biểu diễn tiết mục văn nghệ do hai người chủ trì, hai đứa tuy tuổi còn nhỏ, nhưng mà Lục hiệu trưởng đặc biệt thưởng thức hai đứa, em cảm thấy em  cùng Ngô Du có thể làm được không?"

Triệu Tiểu Chiêu nghĩ đến tài năng của Ngô Du, vậy khẳng định không có vấn đề, chính là cô đối mặt với một đám người xem còn có chút khiếp đảm, nhưng mà cô cảm giác mình sống lại, nên có chỗ thay đổi, làm một ít việc khiêu chiến, vì vậy cô gật đầu nói: "Diệp lão sư, chúng em làm  được."

Diệp Mộng Thần lại vỗ đầu Triệu Tiểu Chiêu, để cô đi kêu Ngô Du tới, liền kêu cô đi ra.

Triệu Tiểu Chiêu đã đến phòng học, nói với Ngô Du việc này, hơn nữa hỏi anh mượn điện thoại di động.

Ngô Du rất cảnh giác: "Gọi điện thoại cho ai?"

"Cho ông nội Vương, gọi ông tối nay không cần tới đón  tớ, tớ đi tới Bạch gia ăn cơm." Triệu Tiểu Chiêu giải thích.

"Có chuyện gì?" Ngô Du rất không vui.

"Chuyện thường ngày thôi, trước kia ba mẹ  tớ lúc  còn ở nhà, cũng thường xuyên đi nhà dì ấy cùng nhau ăn cơm đấy." Triệu Tiểu Chiêu dùng ngón tay trỏ gãi gãi khuôn mặt, này mấy đêm rồi trời nóng quá, trên mặt bị bệnh sởi nổi lên mấy mụt đỏ rực.

Ngô Du nhìn ở trong mắt, tiến lên cầm chặt tay Triệu Tiểu Chiêu: "Đi theo tớ."

Mắt thấy bộ dáng không tình nguyện của Triệu Tiểu Chiêu.

Ngô Du lấy điện thoại di động ra, quơ quơ  ở trước mặt Triệu Tiểu Chiêu.


Triệu Tiểu Chiêu cắn răng: Người này thật hư  nha!

Ngô Du nhìn vẻ mặt tức giận của Triệu Tiểu Chiêu v, vui sướng mà cười: Anh giống nhưu tìm được cách khống chế cô gái nhỏ này rồi.

Anh dẫn Triệu Tiểu Chiêu đi đến cây bàng, chỗ đó có cái ghế dài, sau đó lôi kéo Triệu Tiểu Chiêu, đem đầu của  cô cố định ở trên đùi của anh.

Lại từ trong túi lấy ra một típ thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi ở trên mặt Triệu Tiểu Chiêu.

Ánh mặt trời vào đông ôn nhu chiếu vào trên mặt Triệu Tiểu Chiêu,cô hơi hơi nheo mắt lại, đột nhiên một hơi thở ấm áp phun tới trên mặt cô, đột nhiên cô mở to mắt, chỉ thấy  khuôn mặt phóng đại của Ngô Du, còn có cặp mắt như cười như không của anh.

Cô đẩy Ngô Du ra, cả giận nói: "Cậu đang làm gì đó?"

Ngô Du nháy nháy mắt, lộ  ra vẻ mặt vô tội: "Tớ thổi cho cậu một chút, khi còn bé mẹ tớ cũng thổi cho tớ nhưu vậy, thổi như vậy thì đau nhức sẽ đã mọc cánh bay mất."

Anh đừng có mà giả bộ vô tội!

Vẫn đau đó!

Anh cho rằng anh thật sự là 7 tuổi a!

Triệu Tiểu Chiêu từ trong kẽ răng phun ra hai chữ: "Cảm ơn!"

"Không cần cám ơn, để tớ thổi cho cậu chút ữa." Ngô Du nói xong đôi môi đỏ mọng giả bộ nghiêng về phía mặt của Triệu Tiểu Chiêu.

Triệu Tiểu Chiêu giống như con thỏ nhảy lên, chạy như một làn khói.

"Mẹ tớ cũng có nói, nữ sinh cùng nam sinh không thể dựa vào  nhau gần quá quá, sẽ có em bé đó!"


Giả bộ ngây thơ, bộ cô không biết sao!

Triệu Tiểu Chiêu đứng đó đối diện ánh nắng ấm áp nói, Ngô Du sững sờ, sau đó cười rộ lên.

Tiếng cười từ nhỏ đến lớn, khó hơn nữa tự ức, khóe mắt của anh cười xuất ra nước mắt, thoạt nhìn thật khoan khoái dễ chịu.

Triệu Tiểu Chiêu, chúng ta luôn luôn như vậy, có được không?