Edit: Tô Nguyệt Nhi
Beta: Lily_Carlos
“Mẹ, con về rồi.” Triệu tiểu Chiêu nhanh chóng chạy vào cửa hàng, đem hai túi dưa hấu lớn đang cầm trên tay thảy lên bàn. La Kiến Lan nhìn Triệu Tiểu Chiêu không thấy bóng dáng từ trưa, trên trán nổi gân xanh.
“Triệu tiểu Chiêu, con làm xong hết bài tập chưa mang ra đây để mẹ kiểm tra coi, nếu con làm sai một bài thì phải chép phạt một trăm lần.” La Kiến Lan đi theo Triệu tiểu Chiêu vào trong phòng chống nạnh rống to.
Triệu tiểu Chiêu rửa sạch tay, cầm lấy miếng dưa hấu cắn một miếng thật to, dưa này mọng nước ngòn ngọt và rất ngon miệng, Triệu tiểu Chiêu nghĩ thầm rằng mẹ Vệ Giai thật đúng là không có ánh mắt, dưa ngon vầy mà lại chê bai.
“Con làm xong lâu rồi, để ở bên trong túi xách ấy mẹ tự lôi ra xem đi.” Triệu tiểu Chiêu miệng đầy dưa hấu, chỉ nói qua loa.
“Thái độ của con kiểu gì vậy, con nít mà dám không lễ phép với mẹ, mẹ ngồi đây con đi lấy rồi mang qua cho mẹ, còn không mau lên. Còn có đống dưa hấu này lấy đâu ra con làm gì có tiền mua có phải lấy từ ngăn kéo tủ phía trước hay không, mẹ cứ thấy lạ tại sao tiền trong đó luôn thiếu khẳng định là con nít quỷ này mang đi mua đồ ăn vặt, nhỏ như vậy liền lén lút, lớn lên còn ra cái dạng gì nữa con đứng yên đó cho mẹ xem hôm nay mẹ có đánh chết con không!” La Kiến Lan nói liền mạch lại bén nhọn, xa xả một tràng dài, Triệu tiểu Chiêu một miệng đầy dưa hấu vẫn không kịp nuốt xuống.
Mắt thấy la Kiến Lan một tay đã quơ lấy cây chổi, cán chổi mém chút nữa quất vào cẳng chân Triệu tiểu Chiêu.
Triệu tiểu Chiêu nhanh chóng nuốt dưa hấu, thân thủ nhanh nhẹn tránh thoát móng vuốt của mẹ.
“Mẹ, đáng lẽ mẹ phải cho con cơ hội giải thích chứ, không cho biện bạch liền áp đặt hình phạt, chỉ có ở xã hội cũ mới như vậy thôi bây giờ đang thi hành chính sách dân chủ, việc lạm dụng xử phạt thể xác đã không còn phổ biến nữa rồi!” Triệu tiểu Chiêu vừa nói vừa chạy, một bên vẫn cắn dưa hấu.
“Ngươi đứa nhỏ này, hôm nay thật sự muốn làm phản rồi!” La Kiến Lan vô cùng kinh ngạc con gái bà là người hướng nội bình thường sợ bà muốn chết, có bao giờ giống như là hôm nay đâu, dáng vẻ giống như là một con khỉ nhảy nhót lung tung, còn có thể đi lí luận với bà toàn thân toát ra vẻ cơ trí mà trước nay không có so với cái tính tình trầm lặng nhu thuận ngày xưa thì cái bộ dạng xấu xí hôm nay ngược lại rất hợp ý bà.
La Kiến Lan chạy cũng đã mệt chống cây chổi đặt mông ngồi trên ghế trừng mắt nói: “Hừ, nói đi, để xem con có thể biện hộ được đến mức nào.”
“Đầu tiên, thái độ của con không đúng cái này con phải giải thích với mẹ thân yêu, mẹ, tới ăn miếng dưa hấu cho bớt giận.” Triệu tiểu Chiêu cung kính dùng hai tay đưa lên một miếng dưa hấu, sau đó cầm lấy giẻ lau bắt đầu lau bàn tay cho sạch sẽ, haizz không có biện pháp nha năm nay vẫn chưa lưu hành việc sử dụng khăn tay, nếu cứ sử dụng như thế thì quá xa xỉ!
“Để sang một bên, không có tâm trạng ăn.”
Triệu tiểu Chiêu nhét dưa hấu vào trong tay La Kiến Lan nói tiếp: “Tiếp theo, dưa hấu này là bạn con cho không phải con đi trộm. Cuối cùng, tiền bạc trong ngăn kéo của mẹ con không hề đụng tới nhưng mà mấy ngày trước con có nhìn thấy ba lén hút thuốc ở phía sau cửa đó!”
Gắp đá bỏ tay người tuyệt đối là một ý kiến hay, mẹ đã bắt đầu đem toàn bộ lực chú ý chuyển sang người ba.
“Ba con lại hút thuốc rồi hả? Còn nói cai thuốc lại bắt đầu lén lút, mỗi ngày 10 điếu tiền kiếm được trong một tháng này còn không đủ để ba con đi mua thuốc!”
“Mẹ, trước hết mẹ đừng hỏi ba, hiện giờ ba không có ở nhà chờ ba về nhà rồi giáo huấn ba cũng chưa muộn, trước hết mẹ cứ kiểm tra bài tập của con đi đã đảm bảo sau khi xem xong tâm trạng vui vẻ, hoa tâm nộ phóng, ước nguyện đều thành hiện thực!” Hai tay Triệu Tiểu Chiêu dâng sách bài tập lên không cần cho tiền mà miệng vẫn không ngừng tuôn ra ra những lời nói tốt đẹp.
“Ha ha!” La Kiến Lan bị cô chọc như vậy cũng nở nụ cười “Như bà cụ non ấy, nếu như thi giữa kỳ con được song bách* là mẹ cảm tạ trời đất rồi!”
(* song bách là 2 điểm 100)
“Được ạ, chỉ là chuyện nhỏ!” Triệu tiểu Chiêu trợn mắt, nếu như cô không lấy được điểm 100 trong tất cả các kỳ thi của năm nhất thì chỉ có thể đập đầu vào miếng đậu hũ chết đi cho xong.
“Ôi chao, khẩu khí lớn như vậy nha! Con có thể lợi hại như vậy sao?! Hồi xưa học đánh vần còn không lưu loát toàn bị thầy cô la, còn có mấy ngày nữa là đến kỳ thi rồi con có thể được 100 điểm sao!” La Kiến Lan nghe cô nói xong, tuy nói lại với cô bằng giọng điệu châm chọc nhưng trong ánh mắt của bà vẫn có sự mong đợi.
Triệu tiểu Chiêu hoàn toàn lơ đi, đó là mẹ cô, mẹ cô nói ra những lời khó nghe cũng chỉ muốn tốt cho cô, nếu cô để trong lòng thì chính là kẻ ngốc, xem đi mẹ cô chỉ vì một câu nói khẳng định nho nhỏ mà đã cao hứng như vậy! Làm cha làm mẹ, ai không muốn con cái của mình mạnh khỏe và nổi bật hơn người chứ?
“Mẹ, mẹ hãy tin con đi, con nói thật rồi mẹ sẽ thấy.” Triệu tiểu Chiêu nói xong, như nhớ ra cái gì đó liền nói tiếp “Mẹ, không phải ba mua cho con một bộ phim hoạt hình song ngữ Anh - Trung sao? Mẹ để đâu, lấy ra cho con xem với con muốn học tiếng Anh.”
La Kiến Lan chọc chọc đầu cô: “Tiếng Trung Quốc còn chưa học giỏi còn muốn học nói ngoại ngữ nói đại là muốn coi phim hoạt hình đi, để mẹ kiểm tra bài tập của con xong nếu đúng hết, mẹ sẽ lấy ra cho con xem.”
Triệu tiểu Chiêu vội ôm cánh tay La Kiến Lan cọ cọ đầu vào tay bà: “Mẹ, mẹ thật sự là một người mẹ tốt nhất trên đời!”
“Đi đi đi, mẹ nổi hết cả da gà lên rồi.” La Kiến Lan nói thì nói vậy, nhưng ý cười trên mặt đều không thể che giấu, là một người mẹ ai lại không muốn con thân cận với mình, trước kia vì tính cách của La Kiến Lan luôn mạnh mẽ mà cách nói chuyện vô cùng nghiêm khắc nên Triệu tiểu Chiêu ở trước mặt bà luôn luôn sợ hãi rụt rè có thể tránh tiếp xúc với bà thì cô sẽ cố tránh, càng không cần phải nói đến việc nũng nịu hay là nhõng nhẽo với bà.
“Hắc hắc hắc.” Triệu tiểu Chiêu buông cánh tay La Kiến Lan ra sau đó lấy tay gãi mũi cười một cách ngây ngô.
Chỉ sau một lúc sau La Kiến Lan kiểm tra xong bài tập, cực kỳ hài lòng.
Chữ viết ngay ngắn sạch sẽ toán học thì làm đúng hết, đối với một đứa bé năm nhất tiểu học mà nói như vậy là quá tốt rồi.
Tuy rằng La Kiến Lan không thường xuyên nói những lời dễ nghe, nhưng cũng là một người nói được làm được.
Bà lấy ra một hộp đĩa phim, vừa mang một cái đĩa CD ấn vào đầu đọc, nghe nó nói “Đang đọc đĩa, xin vui lòng đợi...”, vừa cẩn thận đem mấy đĩa phim còn lại cất kỹ.
“Xem cái này đi, xem xong thì phải hứa là không được làm loạn nữa nghe chưa.” La Kiến Lan dặn dò “Ngồi xa một chút, nếu không mắt sẽ bị cận thị.”
Triệu tiểu Chiêu ngoan ngoãn di chuyển cái ghế gỗ 4 chân, mang ra xa một chút, lúc này mới nhìn chằm chằm chiếc ti vi màu 21 inch.
Trên TV bắt đầu chiếu phim hoạt hình tiếng Anh.
La Kiến Lan nhìn Triệu tiểu Chiêu nâng má, chăm chú nhìn, không khỏi tò mò hỏi: “Con nghe hiểu được hả?”
Triệu tiểu Chiêu đầu cũng không ngẩng lên liền đáp: “Nghe không hiểu.”
“Vậy con xem cái gì a?”
“Xem hình ảnh ạ!”
La Kiến Lan không nói gì, thế giới trẻ con thật khiến người ta khó hiểu! Nếu như Triệu tiểu Chiêu biết la Kiến Lan trong lòng có ý nghĩ này, khẳng định cô sẽ nhảy dựng lên giải thích, đây là bởi vì cảnh giới của mẹ quá thấp, không hiểu được thế giới của các thiên tài!
Triệu tiểu Chiêu xem phim hoạt hình là có lý do, năm đó thi Anh văn không có phần thi nghe thuần túy thi viết khiến cho khả năng nghe nói của cô rất kém, nếu đã bắt đầu lại vậy thì bắt đầu cải tiến từ trình độ tiếng Anh, đến lúc đó, cô có thể bật ra một tràng dài tiếng Anh lưu loát như thế thật là trâu bò!
Thời gian nhanh chóng tiến đến ngày 11, đại khái khoảng 5 giờ trở đi trời bắt đầu tối, nhiệt độ không khí cũng trở nên lạnh dần, Triệu Vinh quốc khoác lên chiếc áo khoác màu cà phê bằng da cố gắng đốt lửa sau đó đặt ở ngoài cửa.
Ngôi nhà mà gia đình Triệu tiểu Chiêu thuê, là một cửa hàng 2 tầng. Cửa hàng này có 2 cửa trước và sau, cửa đối diện phố triều Nam chính là cửa hiệu mặt tiền, có gắn cửa cuốn có chế độ tự động. Sát bên cửa hàng là phòng chính, ba mẹ Triệu tiểu Chiêu đơn giản hóa khu vực này, biến thành phòng bếp, nhà ăn, dùng căn phòng phía góc nhà làm nhà tắm, xây dựng bồn rửa mặt và ống nước, đặt mấy cái khăn mặt, dùng để đi toilet và tắm rửa. Lầu hai, đặt hai cái giường, bên cạnh giường dựng vài cái tủ đồ bằng gỗ, bên trong là quần áo đã được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Lúc này Triệu Vinh quốc bước vào từ cửa sau đây chính là cánh cửa hướng về phía Bắc.
Triệu Vinh quốc vừa vào cửa liền trực tiếp đi vo gạo nấu cơm, thức ăn trong bữa cơm của Triệu gia từ trước tới nay đều không thay đổi, mỗi bữa cơm luôn luôn có một món mặn, hôm nay Triệu Vinh quốc mua một con cá nặng 2 cân, một bó cải, một bịch trứng gà, một lùm rau hẹ, kèm theo mấy quả cà chua to bự.
“Ba, ba đã về!” Triệu Tiểu Chiêu vui vẻ chạy tới ôm đùi Triệu Vinh quốc, không có biện pháp nha là do chiều cao của cô còn hạn chế thôi.
“Tiểu Chiêu, hôm nay ba mua cá cho con nè, con muốn ăn cá hấp hay là thịt kho tàu?” Triệu Vinh quốc cúi đầu cười ôn nhu với Triệu tiểu Chiêu.
“Thịt kho tàu, như vậy mới đầy đủ vị!” Triệu tiểu Chiêu tinh tế đánh giá Triệu Vinh quốc, quả nhiên ba cô là người đẹp trai nhất trên thế giới.
Triệu Vinh Quốc khoảng hơn 30 tuổi, để kiểu tóc hất mái ngược ra sau đang lưu hành thời này lộ ra cái trán, lông mày lưỡi mác dài bị mái tóc che khuất một chút, đôi mắt sáng trong, mũi thẳng tắp, đôi môi mỉm cười, dáng người cao ngất thon dài mà lại không có vẻ gầy yếu, giờ phút này đang mặc tạp dề rửa tay nấu canh, đôi tay thon dài đặt giữa dòng nước trong suốt kia nhìn thế nào cũng thấy cảnh đẹp ý vui.
Triệu tiểu Chiêu quay đầu liếc xem La Kiến Lan đang vùi đầu nhặt rau, nhất thời cảm thấy được ba mẹ cô đúng là tuấn nam mỹ nữ đặc biệt xứng đôi.
Tuy cá tính của La Kiến Lan có chút mạnh mẽ, nhưng mà ngoại hình khá đẹp, bà từng là hoa khôn ở trong thôn nổi tiếng gần xa. Mái tóc của bà được cắt vô cùng gọn gàng, tóc đen mượt như nhung, tóc mái xõa xuống mềm như dòng suối, bên dưới là đôi lông mày cong cong như ẩn như hiện, một đôi mắt to tròn, bên cạnh đó là mắt hai mí khiến cho đôi mắt to càng thêm linh động, mũi thon thẳng, đôi môi mọng nước cùng với sắc môi hồng nhạt.
Bà năm nay cũng đã 30, làn da vẫn cực kỳ đẹp dáng người lại thon thả, khoác lên mình bộ váy liền áo tay dài ngồi nơi đó trông vô cùng có khí chất, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không cần mở miệng mắng chửi người.
Triệu Tiểu Chiêu được thừa hưởng gen của soái ca mỹ nữ, ngoại hình chắc chắn không kém, mái tóc đen dài đến vai được La Kiến Lan chải sau đó tết thành hai bím nhìn trông như sừng dê, tóc mái trước trán được kẹp gọn bằng một cái kẹp hoa văn nhiều màu. Lông mi còn chưa được chăm sóc kỹ, nhìn có vẻ thưa thớt, nhạt màu. Đôi mắt được thừa hưởng từ ba mẹ cô, vừa to vừa sáng, còn có mắt hai mí rõ rệt, cái mũi nhỏ cong cong duyên dáng, có vẻ nhanh nhẹn đáng yêu, một cái miệng lại càng xinh xắn tinh xảo, môi hồng nhạt sáng long lanh.
Phiên bản Nhi đồng của Triệu tiểu Chiêu, nếu so sánh với phiên bản trưởng thành của ba mẹ cô thì càng thêm đáng yêu tinh xảo rất nhiều, tuy rằng không nói được là mười phân vẹn mười, nhưng cũng xứng đáng với một câu khen ngợi “Thật đáng yêu“.
“Ba, hôm nay ba đánh bài thắng hay thua?” Triệu tiểu Chiêu hạ giọng vụng trộm hỏi.
Triệu Vinh Quốc để ngón trỏ trên miệng, nháy mắt mấy cái với cô: “Nhỏ tiếng chút, cẩn thận mẹ con nghe thấy, ba ba hôm nay thắng 50 đồng, cho con một miếng bánh ngọt đó, đợi lát nữa ăn cơm xong tới lấy.”
Triệu tiểu Chiêu lập tức hiểu ý, cũng nháy mắt với Triệu Vinh quốc nói: “yes, sir!”
Triệu Vinh quốc ha ha nở nụ cười: “Con gái nhà chúng ta thực thông minh, còn có thể nói được tiếng Anh nữa chứ!”
La Kiến Lan ở bên kia đột nhiên trừng mắt liếc hai bố con một cái, ý cười nơi khóe mắt đuôi mày đang tiết lộ tâm tình sung sướng của bà lúc này.
Ba người nói chuyện một chút vừa cười cười vừa ăn cơm chiều, Triệu tiểu Chiêu sau khi tắm xong, liền lên lầu đi ngủ, ngày hôm nay thật sự làm cô mệt chết, đang lúc mơ mơ màng mang, cô còn có thể nghe được tiếng gọi “Tử Vi - - Tiểu Yến Tử - -!!” gì đó, cô cau mày suy nghĩ, cái đài mango tv (coi như là nó đi vì thấy là trái xoài mà) chiếu đi chiếu lại 《 Hoàn Châu cách cách 》không biết bao nhiêu lần rồi!
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Triệu tiểu Chiêu liền rời giường, cô mặc bộ đồng phục rộng thùng thình đi xuống lầu đem nắp lò than mở ra, đốt lửa đun nước nấu cơm, sau đó đi đánh răng rửa mặt, làm xong những thứ này, cơm cũng có thể ăn được rồi, Triệu tiểu Chiêu lột vỏ quả trứng tối qua Triệu Vinh quốc luộc cho cô, ăn kèm với chút muối và dưa leo, ăn một bữa sáng như vậy là đủ ngon miệng.
Sau khi cô hoàn thành xong tất cả mọi việc, La Kiến Lan và Triệu Vinh quốc vẫn chưa ngủ dậy, không có biện pháp nào khác, chế độ giáo dục củaTrung Quốc yêu cầu tiểu hài tử đến trường rất sớm, tuy nói là 8 giờ đến trường, nhưng trống trường vang lên lúc 7 giờ, chẳng lẽ học sinh dám không tới trước giờ đó?
Bất luận là kiếp trước hay kiếp này Triệu Tiểu Chiêu đều rất tự lập, La Kiến Lan vô cùng yên tâm, nên từ khi lên năm nhất về sau cũng không cần đưa đón đến trường mà bữa sáng cũng để cho Triệu tiểu Chiêu tự mình làm.
Trường tiểu học Liên Thành trong trung tâm trấn cách cửa hàng nhà Triệu Tiểu Chiêu không xa lắm, chỉ cần đi dọc theo đường lớn thẳng xuống dưới, đi khoảng hơn 10 phút là tới nơi.
Triệu tiểu Chiêu mới vừa đi được nửa đường, liền nghe được có người kêu tên cô.
“Triệu tiểu Chiêu - - Triệu tiểu Chiêu - - Triệu tiểu Chiêu - - “
Triệu tiểu Chiêu ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một cậu bé cũng mặc đồng phục xanh biếc, nhe hàm răng trắng như tuyết cười với cô.
“Ngô Du, cậu gọi tớ làm gì?” Triệu tiểu Chiêu thả chậm vài bước, đến trước mặt hắn, ngày hôm qua ăn dưa hấu của hắn cảm thấy rất xấu hổ nên hôm nay thái độ của cô đối với hắn phải tốt chút chứ nhỉ.
“Này, cho bạn sữa tươi, còn có bánh da hổ.” Ngô Du cầm cái một cái túi lớn giơ lên trước mặt Triệu Tiểu Chiêu.
“Không cần đâu, cậu ăn đi, tớ đã ăn sáng rồi.” Triệu tiểu Chiêu vội vàng cự tuyệt, cô cũng không thể không biết xấu hổ mà nhận này nọ của người khác như vậy.
“Bạn có nhận hay không?” Sắc mặt của Ngô Du nhanh chóng trở nên âm trầm, hắn cường thế đem túi lớn nhét vào tay Triệu Tiểu Chiêu.
Triệu tiểu Chiêu lại tiếp tục cự tuyệt, không chịu lấy.
Ngô Du mím môi, đáy mắt hắn như có bạo phong đang tàn sát bừa bãi vậy, hắn đột nhiên ném tất cả sữa cùng bánh ngọt xuống đất, sau đó dùng lòng bàn chân hung hăng nghiền nát.
Triệu tiểu Chiêu cảm thấy sợ hãi!
“Triệu tiểu Chiêu, cậu không muốn đồ của tớ không lẽ bạn còn muốn nhận đồ của người khác sao?” Đôi môi mỏng của Ngô Du khẽ nhếch lên, vì nghiến răng nghiến lợi nên giọng nói cũng trầm xuống “Cậu đã không cần, mấy thứ này thì chúng cũng không còn ý nghĩa mà tồn tại! Bởi vì toàn bộ của tớ đều vì cậu mà tồn tại!”