"Ông thích con nào để bị nó từ chối tình cảm mà suy sụp quá biến thành bê đê?"
Ặc... Ặc... Sặc nước. À quên anh không uống nước.
Kiến thức ở đâu ra vậy? Bị từ chối tình cảm xong suy sụp quá biến thành bê đê? Anh nhớ ngày xưa cô học giỏi lắm mà.
"Ơ không có, bà nghe ai nói bậy vậy? Đến bà còn không tin tôi..."
Anh còn định nói tiếp thì cô đã cắt lời
"Không cần nghe ai nói, tôi thấy quyển nhật kí của ông."
Thôi chết, quyển nhật kí của anh cô đã xem được. Bao nhiêu bí mật lộ hết cả rồi. Nhưng cô đã xem đến đoạn nào mà lại khẳng định anh bị "biến" thành bê đê vì người khác mà không phải vì cô. Cũng phải, trong quyển nhật kí đó anh không nhắc đến tên cô, chỉ đơn giản là anh nhắc đến một cô gái.
"À, chột dạ nên im lặng?"
Thấy anh im lặng cô liền nghĩ là anh chột dạ. Ra là anh vì người khác nên mới biến thành thế này. Chồng cô lại vì một con nhỏ nào đó mà biến thành bê đê. Hại đứa con chưa ra đời của cô có hai người mẹ mà không có người cha nào.
"Thôi tắt máy đi. Tức chết được."
Anh còn chưa kịp trả lời cô đã tắt máy.
Lúc này anh mới hoàn hồn lại. Đáng chết, cô ấy giận thật rồi. Anh còn chưa kịp giải thích. Anh gọi lại.
Cô thấy điện thoại hiển thị một dãy số cùng với cái tên Vũ làm cô chướng mắt không chịu nổi. Lúc nãy không cho cô một lời giải thích nào. Bây giờ gọi lại là muốn nói gì? Cô không bắt máy đấy. Xem anh ta có tức không.
Cái điện thoại cứ reo mãi. Cô bực mình tính đập điện thoại. Nhưng mà khi chiếc điện thoại bị cô giơ cao lên. Cô suy nghĩ lại. Con người có lỗi chứ điện thoại thì làm nên tội tình gì? Đúng là giận quá thì mất khôn. Thế là cô quyết định tắt nguồn điện, sau đó cho nó vào ngăn tủ tối om.
Cô tính đi ngủ. Nhưng mà một bụng bực tức thế này là sao cô có thể ngủ? Lại nghĩ đến chuyện quyển nhật kí.
Chuyện là lúc chiều cô quá rảnh. Tính dọn dẹp lại phòng ngủ của hai người. Phòng ngày nào cũng được dọn dẹp ngăn nắp. Tuy nhiên, cô muốn chính tay mình sửa sang lại dra giường, áo gối, xịt một ít nước xịt phòng cho căn phòng thoang thoảng hương thơm... Phụ nữ mang thai nên vận động nhiều cho dễ đẻ.
Đến khi cô dọn tới ngăn tủ đầu giường. Ở trong căn phòng này mấy tháng nhưng cô chưa bao giờ mở ngăn tủ này ra. Hôm nay mở ra xem nó có bụi bẩn gì thì lau chùi luôn một thể.
Mở ra thì cô thấy có một quyển sổ tầm cuốn vở. Có lẽ đây là nhật kí của anh thời còn đi học. Cô còn nhớ, thời cô học cấp hai điện thoại cảm ứng còn chưa có nên rất thịnh cái kiểu viết nhật kí này.
Cô muốn mở ra xem, nhưng mà không được hay cho lắm. Thế là cô đóng cửa tủ lại.
Cô chỉ muốn xem một chút thôi, sẽ không ảnh hưởng gì đến ai đâu. Thế là cô lại mở cửa tủ ra.
Đó là nơi cất giấu những bí mật thầm kín. Anh viết nhật kí chứng tỏ anh không muốn tâm sự điều đó với ai cả. Nếu người khác biết được sẽ như thế nào? Vậy nên cô đóng cửa tủ lại, không xem nữa.
Nhưng đây là chồng cô, mọi bí mật của anh người vợ như cô đây có quyền được biết. Cô lại mở cửa tủ ra.
Nội tâm đấu tranh dữ dội giữa việc xem và không xem. Kết quả, cô quyết định mở ra xem, nhưng chỉ xem vài dòng thôi. Cô thề, chỉ xem vài dòng thôi.