Sáng hôm sau anh lại đến nhà. Lần này, bà mở cửa cho anh với nét mặt vui vẻ hơn chiều hôm qua.
Câu đầu tiên khi vừa bước vào nhà anh là
"Mẹ, vợ con chưa dậy ạ?"
"Vẫn chưa"
Lần này không phải mẹ Trâm trả lời mà là ba Trâm lên tiếng. Ông vừa từ phòng ngủ đi ra. Có lẽ ông vừa ngủ dậy
"Ba... Con chào ba"
Vì câu trả lời bất thình lình của ông mà anh có vẻ lúng túng. Vừa vào nhà đã hỏi vợ thì có lẽ không hay lắm.
"Ừ. Thôi cậu ở đây chờ con Trâm ngủ dậy rồi nói chuyện. Ba đi cafe với mấy ông bạn già"
"Dạ"
Phù... Thoát được một cửa ải.
Ngồi nói chuyện phiếm một lúc cùng mẹ vợ. Bà có nói lại những gì mà tối qua chồng bà đã nói. Cứ tưởng anh sẽ vui mừng vì có ba mẹ vợ ủng hộ. Nhưng không, anh chỉ cười nhẹ mà nói rằng
"Ba mẹ cũng biết cô ấy ở nhà được nuông chiều như thế. Giờ mự nói như vậy em thật sự không nỡ"
"Con bé nó cứng đầu đứng cổ, ba mẹ hết cách với nó rồi"
"Không sao đâu ạ, đợi cô ấy ngủ dậy con sẽ năn nỉ đưa cô ấy về nhà"
Ây da, có được một chàng rể quí thế này bà không biết nên vui hay buồn đây. Con gái bà từ bé đến lớn, tính tình cứ cà trớt cà tráo. Thế nào lại gặp được người chồng yêu thương nó thế này mà không biết. Lại còn xách vali về nhà mẹ đẻ.
"Ngồi đây hay lên phòng gọi nó dậy cũng được. Mẹ đi siêu thị mua tí đồ dùng"
"Con theo theo phụ mẹ xách đồ được không ạ?"
"Không cần đâu. Mẹ chỉ đi mua vài bó rau trưa về nấu canh đó mà"
Nếu bà mua gì nhiều đã để anh cùng đi xách đồ rồi. Cái này, bà chỉ mua vài lác cá, vài bó rau để chuẩn bị cho bữa trưa thì cần gì phải có anh theo cho rình rang?
"Dạ. Mẹ đi cẩn thận"
Bà đi được nữa giờ, anh thấy trời cũng đã gần trưa nên định bụng lên phòng gọi cô dậy. Vừa đứng dậy đã có cuộc gọi đến. Chỉ nghe anh nói một câu "Được rồi, tôi đến ngay" thì vội tìm lấy giấy viết, để lại một dòng.
Cô ngủ dậy, bước ra phòng khách với đầu tóc bù xù cũng là lúc mẹ cô đi siêu thị về. Bà nhìn thấy cô thì không khỏi thất vọng
"Nhìn bộ dạng thế kia, người nào lấy mày làm vợ cũng hay"
"... " cô nên im lặng vẫn tốt hơn
"Thằng Vũ nó về rồi à?"
"Vũ nào? Con ngủ dậy nãy giờ có thấy Vũ nào đâu"
Bà thấy lạ, nhìn trên bàn, nơi anh ngồi đợi lúc nãy có một mảnh giấy. Có ghi "Công ty có việc gấp nên chiều con sẽ qua lại"
Bà đưa cho cô xem. Cô chỉ xem mà không có ý kiến gì. Tính chiều lại tới để năn nỉ cô về nhà à. Mơ đi.
"Mẹ ơi, con nhặt rau giúp mẹ chuẩn bị bữa trưa. Con đói rồi"
Phải nhanh chóng đánh trống lảng thôi. Nhưng mà cô đói thật. Ngủ tận trưa thế này ai mà chẳng đói. Đã quá buổi thế này thì đợi ăn cơm trưa luôn vậy.
Hai mẹ con ngồi nhặt rau được một lúc, bà hỏi
"Tính ở tới bao giờ?"
"Ở đây vài hôm khi nào chán con về"
"Người ta đã đến nhà xin lỗi rồi còn muốn làm giá đến bao giờ?"
"Haizzz, mẹ không biết đâu. Hắn ta lừa dối con đó mẹ"
"Thôi đi. Còn không phải tại mày?"
Hả? Tại cô? Nằm không cũng dính đạn.
"Cái gì mà tại con?"
"Tại mày từ chối tình cảm của nó. Tại mày không thích nó nên nó mới phải giả bê đê như thế. Còn nói cái gì mà không thích yêu đương gần nhà. Ôi, khổ thân thằng nhỏ chưa!"
Ơ ơ. Mẹ cô đang nói gì vậy? Người anh thích là cô sao? Bao lâu nay cô vẫn luôn hiểu lầm?
Nhớ đến một mùa hè của nhiều năm trước. Lúc đó cả hai đều đã học xong lớp chín. Chuẩn bị thi chuyển cấp lên lớp mười. Trong một lần liên hoan cùng các bạn trong lớp. Anh có đến hỏi cô một câu
"Tôi nghe nói có người trong lớp mình thích bà. Nếu người đó tỏ tình thì bà có đồng ý không?"
"Tôi không thích yêu đương với mấy bạn nam trong lớp mình đâu. Nhà gần nhau dể bị hàng xóm nói ra nói vào, tới tai ba mẹ tôi là chết. Nên tốt nhất là bạn đó đừng tỏ tình. Không là tôi từ chối thì ngại lắm, sau này sao nhìn mặt nhau."
Thì ra là vậy, cái đồ ngốc nghếch óc heo. Đó chỉ là một lí do cô thuận miệng nói ra thôi mà, sao lại tin soái cổ như vậy chứ.
Thật ra, từ rất lâu rồi. Cô luôn có một cảm giác không tên nào đó đối với anh. Trong tim cô, luôn có một góc nhỏ dành cho anh. Chỉ là lúc đó cô còn quá nhỏ, sợ tình cảm của mình quá non nớt, sẽ làm mất đi tình bạn rất đẹp lúc ban đầu. Đến hai, ba năm sau thì giới tính của anh đã thay đổi. Tin đó đã làm cô rất buồn nhưng không biết phải nói cùng ai.