Ánh mắt cô hoang mang nhìn anh, cố xoay vặn cổ tay để thoát ra nhưng tuyệt nhiên không có tác dụng.
- Anh làm gì vậy, mau buông em ra.
Sở Triệu không đáp lời, trong nháy mắt đã cúi người ôm lên môi cô, khoá chặt cô dưới thân anh, ngang nhiên ngấu nghiến đôi môi mềm.
Tố Du phản kháng kịch liệt, cô cố gắng rút tay ra khỏi bàn tay rắn chắc. Nhưng cô càng chống cự anh lại càng ghì chặt cô, đôi môi hư hỏng di chuyển xuống cổ, nút nhẹ chiếc cổ trắng ngần, cô rùng mình vì nhột, tim đập mỗi lúc càng thêm loạn xạ.
Sự tiếp xúc thân mật, từng giây từng phút tiến xa hơn nữa, cô giữ bình tĩnh thốt lên câu nói khẳng định rõ một lần nữa:
- Em không phải Bối Trúc Kiều, dừng lại đi.
Hành động của anh chợt khựng lại, Sở Triệu nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đọng lệ chất chứa muôn vàn phiền muộn.
- Cô ấy sao? Quá khứ rồi.
Lời nói chẳng rõ ràng của anh trông lúc say khiến cô chẳng phân định được gì cả. Rốt cuộc anh chỉ đơn thuần vì say đến mức không tự chủ được nên mới làm thế này với cô, hay vì anh xem cô là Bối Trúc Kiều. Nhưng lời nói vừa rồi của anh mang ý nghĩa gì, người say không biết nói dối, là anh nói vu vơ hay còn điều gì đó mà cô chưa hiểu được. Nghĩ suy đến đau cả đầu, chỉ đành bất lực.
Bàn tay thon dài nam tính buông xõa dây áo của chiếc đầm đang khoác trên người cô.
Tố Du vội dùng tay chặn ngay hành động của anh lại, nhưng mọi sự chống đối lúc này đều trở nên vô ích, thậm chí trở thành một phần kích thích cho cuộc vui sắp diễn ra.
Chưa dừng lại ở đó, bàn tay còn lại của anh lại nghịch ngợm mò mẫn xuống phía dưới, đôi môi cưỡng hôn cô cuồng nhiệt.
Trong lúc tận hưởng hai cánh môi mềm thì bàn tay lại thao tác dứt khoát mà vén chiếc đầm lên cao.
Vật to lớn bên dưới hừng hực khí thế, cảm thấy bức bối khi bị giam giữ. Chỉ trong thoáng chốc, chiến mã đã được xông thẳng ra ngoài, nhanh chóng tìm thấy nơi tư mật mà tiếp xúc.
Mảnh vải bảo vệ cửa hang bị vén sang một bên, bàn tay to lớn xoa nắn hai ngọn đồi, cô vội nắm lấy tay anh:
- Đừng mà.
Đôi gò bồng đảo nhạy cảm lại có chút nhức nhối, anh kéo mạnh bra áo, để lộ bầu ngực trần nóng bỏng.
Bên dưới không nhịn thêm được liền nhanh chóng thúc mạnh vào trong, một bước chạm đến nơi sâu thẳm tận cùng.
Cô nhíu mày, cắn môi chịu đựng, vì sự kích thích dâng cao, khoái cảm liên tục bủa vây cộng thêm việc anh không ngừng nhào nặn ngọn đồi khiến dòng chất lỏng màu trắng đục rỉ ra từ hai viên ngọc nhỏ.
Nếu không phải đang say thì chắc chắn Sở Triệu sẽ nhận ra sự khác thường. Nhưng lúc này anh không đủ tỉnh táo để suy xét chuyện hiện hữu ngay trước mắt.
Sở Triệu ʍút̼ lấy bầu ngực căng tròn, bên dưới liên tục vào ra càng khiến dòng sữa liên tục tiết ra không ngừng.
Đôi môi nhỏ nhắn không thể nhịn được mà bất giác thốt ra những thanh âm gợi cảm:
- A...ưm...ư...
Lúc này anh như đứa trẻ nhỏ đang thèm khác dòng sữa tinh khiết, say mê tận hưởng chẳng thể bỏ qua.
Trang phục ngổn ngang trên sàn, âm thanh va chạm xác thịt vang lên văng vẳng.
Cảm giác ấm nóng truyền vào bên trong cơ thể, chiếc đèn cầy bung sức bật, rót vào búp hoa nguồn tinh chất dồi dào.
Cô thở dốc vì mệt, nhưng như vậy vẫn chưa xong. Chỉ một lúc sau, nòng súng lại được nạp đạn, muốn tiếp tục xông pha ra trận.
Đoàn tàu xâm nhập nơi hang sâu chật hẹp khiến bên trong càng thêm co thắt.
Cả đêm dai dẳng triền miên, sức trâu như anh khiến cô như bị hút cạn hết sức lực.
- ------------------------------
Bước chân nhanh chóng đi xuống lầu, vẻ mặt của Sở Triệu vẫn còn hoang mang dù đã rửa mặt để lấy lại tỉnh táo.
Anh nhìn thấy dì Viên đang chuẩn bị bữa sáng, mọi ngày dì ấy đều đi làm từ rất sớm. Anh bước đến gần dì ấy rồi vội cất lời:
- Lúc dì đến có thấy ai ra khỏi villa không?
Dì Viên dừng tay đang thái rau củ, ánh mắt dì ấy hoang mang vô cùng, thật tâm dì Viên chẳng rõ anh đang hỏi gì cả.
- Ý con là sao? Dì không hiểu? Từ lúc dì vào nhà đến giờ chỉ thấy mỗi con thôi.
Nghe câu trả lời và biểu hiện của dì ấy, anh liền nhận ra dì Viên không nhìn thấy bất kỳ ai bước ra ngoài từ villa.
Trở về phòng thay quần áo chuẩn bị đi làm, anh cố ngẫm nghĩ lại chuyện tối hôm qua nhưng chẳng thể nhớ được gì cả.
Tuy nhiên, dấu vết để lại trong căn phòng đủ để anh nhận thấy đêm qua đã xảy ra một cuộc ái ân.
Khi anh vừa thức dậy thì sững sờ khi thấy bản thân chỉ đắp mỗi chăn mà chẳng hề có mảnh vải che thân. Quần áo của anh lại nằm ngổn ngang trên sàn. Tuy nhiên không thấy trang phục của ai khác.
Trên giường còn sót lại tàn tích của cuộc chiến đêm qua, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy những vệt máu đỏ của sự trinh tiết như trong các truyện ngôn tình hay miêu tả nữ chính bị tổng tài cuồng bạo cướp mất lần đầu. Trường hợp này, lại không phải như thế.1
Anh tự đánh vào đầu mình vì chẳng rõ sau buổi họp lớp đã xảy ra chuyện gì.
Ngoài ra, Sở Triệu còn nhặt được một chiếc bông tai lạ trên sàn...