Mặc dù nghỉ phép, Tiếu Đồng cũng không quen ngủ nướng, hắn cảm thấy sinh hoạt đều đặn, đúng giờ tuyệt đối có lợi cho sức khỏe nên trời vừa sáng là hắn sẽ thức dậy để chạy bộ.
Lúc hắn ra ngoài, Văn Mân đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, Tiếu Đồng chỉ đơn giản chào hỏi rồi chạy bộ xuống lầu, khoảng nửa tiếng sau đã thấy hắn quay lại, sau khi vào cửa nhìn một lát lai xoay người rời đi. Văn Mân thấy Tiếu Đồng vừa về, nhìn hắn đi rồi đang định xoay người xuống bếp thì thấy cửa bỗng nhiên lại được mở ra.
Lúc này, Tiếu Đồng đang đứng ở cửa, nhìn thoáng qua vẻ mặt khó hiểu của Văn Mân mới mở miệng nói: “Lúc tôi không có ở nhà, đừng cho người lạ vào nhà.”
Văn Mân thấy bộ dáng Tiếu Đồng giống con gà mái bảo vệ gà con, trong lòng chợt cảm thấy ấm áp. Cô mỉm cười hướng hắn gật đầu tỏ vẻ nghe lời, Tiếu Đồng lúc này nới yên tâm rời đi.
Tiếu Đồng vừa mới rời đi không bao lâu, chuông cửa lại đột ngột vang lên. Văn Mân biết Tiếu Đồng ra ngoài luôn mang theo chìa khóa nên nghĩ rằng Tề Tuyền lại âm hồn bất tán đến dây dưa nên không có ý định quan tâm. Chỉ là chuông cửa vẫn cứ réo rắt reo lên từng đợt không nghỉ, cứ như người ngoài cửa đang ép mình không mở cửa thì nhất định không chịu buông tha.
Bất đắc dĩ, Văn Mân mới tâm không cam lòng không nguyện buông việc dở đang làm chạy đến cửa nhìn qua mắt mèo thấy ngoài của rốt cuộc không phải cái gã chết tiệt…Tề Tuyền.
Chỉ là vừa nhìn thấy người ngoài cửa, Văn Mân không khỏi cả cả kinh vì người ở ngoài không phải Tề Tuyền mà là mấy người mặc đồng phục cảnh sát.
Sao lại thế này? Không phải Tiếu Đồng đã nói nghi ngờ đối với mình đã hoàn toàn rửa sạch rồi sao? Hơn nữa vụ án cũng đã muốn kết thúc, như thế nào lại có cảnh sát tìm tới cửa đây.
Trong lúc Văn Mân đang âm thầm suy nghĩ, chuông cửa lại một lần nữa vang lên.
Bởi vì không xác định vị cảnh sát ở bên ngoài tìm mình có việc gì nên Văn Mân nhanh chóng bước đến mở cửa.
“Đồng chí cảnh sát, các anh đây là…”
Không đợi Văn Mân nói chuyện, vị cảnh sát trung niên đứng đầu nãy giờ đã trực tiếp mở lời, trên mặt thoáng hiện một nét cười thân thiện.
“Văn tiểu thư, chào cô. Tôi là đội trưởng đội cảnh sát Phạm Thành, lần trước chúng ta đã từng gặp mặt lúc hỏi cung, lúc ấy Văn tiểu thư vì thân thể không khỏe nên có lẽ không nhớ rõ tôi. Thật xin lỗi, lần trước là chúng tôi làm việc không chu toàn khiến cho cô chịu nhiều ủy khuất rồi.”
Nghe Phạm Thành tự giới thiệu, Văn Mân lúc này mới lục trong trí nhớ mơ mơ màng màng, loáng thoáng trong những người hôm đó hỏi cung mình hình như có một bóng đen rất cường ngạnh.
Tuy rằng không biết bọn họ đén đây có việc gì, nhưng nếu là cảnh sát hơn nữa lại trông có vẻ cũng không có ác ý, Văn Mân liền chủ động lui lại sau cánh cửa để cho bọn họ vào nhà.
“Đội trưởng Phạm, các vị cảnh sát, trước xin mời các vị vào nhà đã.” Sau khi mời mọi người ngồi xuống ghế sa lon trong phòng khách, Văn Mân mới vào phòng bếp pha trà rồi rót mỗi người một chén mang ra mời khách.
Cô vừa ngồi xuống, còn chưa kịp hỏi Phạm Thành đến có việc gì, Phạm Thành ngồi ở đối diện đã nóng nội chủ động mở miệng.
“Văn tiểu thư, lần này chúng tôi tùy tiện tới nhà quả thực có chút đường đột, chỉ là sáng nay chúng tôi tới sở nghiên cứu tìm giáo sư Tiếu lại được biết mấy ngày nay cậu ấy đều nghỉ phép. Giáo sư Chung có nói cho tôi biết giáo sư Tiếu đang ở cùng một chỗ với cô, vừa vặn lúc trước có điều tra qua nên biết địa chỉ nhà cô liền trực tiếp tìm đến.”