Văn Mân đang muốn thừa dịp tựa vào ghế nghỉ ngơi một lát, đột nhiên bàn tay bị Văn mẹ dùng sức nhéo một cái. Cô ngẩng đầu lên nhìn mẹ đầy vẻ khó hiểu, lại thấy mẹ hếch cằm lên ý bảo cô nhìn về phía Khương Bạch San.
Cô nghe lời, nhìn về hướng đó lại thấy không có gì quái lạ, vì vậy mới quay đầu nhìn lại mẹ cô đầy nghi hoặc.
Văn mẹ bất đắc dĩ trợn trắng mắt, ghé vào tai cô nói nhỏ một câu: “Hai người đứng phía sau Khương Bạch San chắc là cha mẹ cô ấy phải không?”
Văn Mân ngoảnh đầu xác nhận lại một chút, cô từng thấy qua ảnh gia đình của Khương Bạch San trong vsi tiền cô ấy, tính ra cũng từng gặp mặt cha mẹ cô một lần. Sau khi xác nhận đúng là bọn họ, cô quay lại gật đầu nhưng vẫn không hiểu tại sao mẹ cô lại có thể xác định được như vậy.
“Cô bé ngốc, trong tình cảnh này cũng chỉ có cha mẹ ruột thịt mới có thể quan tâm đến tình trạng thân thể của con gái mình như vậy. Hai người đứng phía trước vẫn cầm tay cô ấy hỏi thăm, nhìn qua có vẻ quan tâm nhưng thực tế chính là quan tâm tình trạng của Phó Thiên Húc, căn bản không phải lo lắng cho thân thể của Khương Bạch San hiện giờ. Hỏi nhiều như vậy, chỉ khiến cho thân thể của cô ấy càng chịu thêm gánh nặng mà thôi.”
Lời nói của Văn mẹ thốt ra có vẻ nhẹ nhàng nhưng lọt vào tai Văn Mân lại trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Cô quay đầu lại nhìn thử tình huống của Khương Bạch San ở bên kia liền nhận ra đúng là có sự bất đồng.
“Theo như mẹ thấy nha, Phó Thiên Húc không có việc gì thì mọi việc mới an ổn được, lỡ như có chuyện gì xảy ra thì có lẽ đứa bé trong bụng Khương Bạch San khó lòng giữ được.”
Lại một câu nói kinh động lòng người, Văn Mân khiếp sợ nhìn mẹ cô: “Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy! Bạch San thật sự rất yêu chồng mình, bởi vì rất yêu cho nên nếu chồng cô ấy có xảy ra chuyện gì thì cô ấy nhất định sẽ quý trọng đưa bé này, sẽ không để xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Hừ ~~, ý của mẹ cũng không phải như vậy. Đương nhiên mẹ biết Khương Bạch San sẽ vì đứa bé này mà tự chăm sóc mình. Nhưng mà con nhìn xem ánh mắt cha mẹ cô ấy đi, nãy giờ bọn họ không biết đã liếc nhìn đứa bé trong bụng cô ấy mấy lần nữa.”
“???” Lúc đầu Văn Mân còn không lý giải nổi ý tứ trong lời nói này của Văn mẹ, nhưng chỉ trong chốc lát cô đã ngầm hiểu ra: “Mẹ, ý của mẹ là, nếu Phó Thiên Húc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cha mẹ của Khương Bạch San sẽ không để cô ấy sinh hạ đứa bé này?”
Văn mẹ lại nhìn về phía Khương Bạch San với ánh mắt đầy ý vị: “ Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, cha mẹ nào lại không xem trọng con cái của mình nhất. Dù sao Bạch San vẫn còn rất trẻ, hiện tại lại mới mang thai có vài tháng, so với việc làm một bà mẹ đơn thân, mang theo đứa bé này tìm một người đàn ông để kết hôn thì dĩ nhiên cha mẹ của cô ấy càng muốn có thể bỏ đi đứa bé này, phụ nữ không có con muốn tái hôn chẳng phải dễ dàng hơn sao? Hơn nữa, nếu giữ lại đứa bé này, với tính cách của Khương Bạch San, chỉ sợ cô ấy cả đời không thể quên được Phó Thiên Húc, nói cách khác, đời này của cô ấy coi như hết rồi.”
Nghe xong lời phân tích của Văn mẹ, nét mặt Văn Mân càng trở nên khó coi. Đây được coi là đạo lý gì, có thật là họ thực sự quan tâm đến Khương Bạch San không? Hơn nữa, Phó Thiên Húc giờ nãy vẫn còn trong phòng cấp cứu, chưa chắc đã xảy ra chuyện gì, bây giờ đã nghĩ đến điều này có phải là quá sớm rồi không.”
Văn mẹ nhìn thấy sắc mặt của Văn Mân, cũng hiểu được trong lòng con gái đang nghĩ điều gì, chỉ giơ tay nhẹ nhàng ấn một cái vào trán của cô nói: “Con nha ~, mặc dù sắp làm mẹ rồi nhưng vẫn không hiểu được tấm lòng cha mẹ. Lời này nói ra có vẻ khó nghe một chút, nhưng nếu đổi lại là mẹ, lựa chọn của mẹ cũng giống với cha mẹ của Khương Bạch San. Không gì có thể thắng nổi thử thách của thời gian, nếu không có đứa bé này, sớm muộn gì Khương Bạch San cũng có thể quên được Phó Thiên Húc. Làm cha mẹ, có ai nhẫn tâm nhìn con gái mình thủ tiết cả đời, làm một bà mẹ đơn thân đâu chứ?”