Những lo lắng trong lòng Văn Mân cuối cùng đã được giải quyết, bây giờ chỉ còn lại vấn đề xuất phát từ sự quan tâm của bạn bè. Trong khoảng thời gian này cũng dần thân thiết với Khương Bạch San, cô không hy vọng Phó Thiên Húc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Tiếu Đồng, anh chắc chắn Phó Thiên Húc sẽ không xảy ra chuyện gì như vậy là vì anh cũng tham gia vào vụ án này rồi có phải không?” Văn Mân ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiếu Đồng, trong anh mắt hiện lên vẻ chắc chắn.
“Đúng vậy, nhưng bây giờ không phải là lúc nói rõ mọi chuyện, đặc biệt là dưới tình trạng quan hệ của em và Khương Bạch San hiện ra rất thân thiết. Chờ mọi chuyện kết thúc, những người nên biết tự nhiên cũng sẽ được biết thôi. Đây không phải là vụ án mạng bình thường, nó liên quan đến rất nhiều mạng người. Anh chỉ có thể nói cho em biết, vụ án này rất quan trọng, liên quan đến quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Không chỉ em, cho dù là anh cũng không nên biết quá nhiều mới là điều tốt nhất. Anh chỉ làm tốt bổn phận của mình, mà việc em phải làm bây giờ chính là yên tâm dưỡng thai cho tốt, biết không?”
Đã giải thích đến mức này, Văn Mân dĩ nhiên thức thời tự biết không nên hỏi lại cái gì, chẳng qua là nghiêm túc gật gật đầu, cuối cùng vẫn không yên tâm bổ sung một câu: “Bay giờ Bạch San đã mang thai rồi, nếu trong phạm vi khả năng của mình, nếu có thể giúp được Phó Thiên Húc thì giúp anh ấy một tay đi. Mặc dù Khương Bạch San cũng không nói rõ cho em biết tình hình cụ thể bên nhà cô ấy, nhưng em biết hai người đó đi được đến ngày hôm nay cũng không phải dễ dàng gì. Nếu có thể, em hy vọng bọn họ có thể có được hạnh phúc giống như chúng ta vậy.”
Khương Bạch San đã mang thai?
Tin tức bất ngờ này, mặc dù anh cũng không có hứng thú quan tâm đến chuyện của Khương Bạch San, nhưng trong khoảng thời gian này thường xuyên tiếp xúc với Phó Thiên Húc, chuyện khó khăn của hai vợ chồng họ anh ít nhiều vẫn biết một chút.
Dựa theo tình hình trước mắt này, xem ra Phó Thiên Húc thực sự không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lỡ như xảy ra chuyện gì thì đứa con của bọn họ khó tránh khỏi kiếp nạn. Lấy quan điểm của cha mẹ Khương Bạch San, họ chắc chắn sẽ không để cô ấy giữ lại đứa bé này. Dù sao một người phụ nữ trẻ góa chồng đơn độc so với một người phụ nữ góa chồng mang theo đứa con vẫn dễ dàng tìm được đối tượng hơn.
“Yên tâm đi, anh sẽ tìm thời gian tâm sự với Phó Thiên Húc, mặc dù muốn cậu ta rời bỏ nhiệm vụ là không có khả năng nhưng tốt xấu gì cũng cho anh ta một cái trách nhiệm, có trách nhiệm rồi, nếu như có chuyện gì thì anh ta nhất định có thể tự mình chống đỡ được.”
“Ừ ~” Văn Mân cọ cọ trong ngực Tiếu Đồng, động tác giống như một con mèo đang làm nũng.
Tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống, lúc này cô mới cảm thấy thân thể của mình hơi mệt mỏi. Ngửi được hương bạc hà quen thuộc, cảm nhận được sự ấm áp do nhiệt độ cơ thể truyền tới, còn có nhịp tim trầm ổn bên trong lồng ngực của anh, cơn buồn ngủ của cô bất giác cũng ập tới.
Tiếu Đồng cúi đầu nhìn cô gái trong ngực mình hình như đã ngủ, trong lòng cũng âm thầm đưa ra một quyết định. Công việc ở Sở nghiên cứu bên Mỹ, vốn dĩ trước đó anh còn chưa tính toán từ bỏ, dù sao điều kiện nghiên cứu ở bên đó so với trong nước cũng tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà, tình hình bên đó so với trong nước còn có nhiều phiền toái và phức tạp hơn, bây giờ anh cũng không còn cô độc nữa. Xem ra, công việc bên kia anh phải gấp rút hoàn thành rồi, sau này anh cứ toàn tâm toàn ý làm việc trong nước thì tốt hơn. Các Viện nghiên cứu của chính phủ còn chưa hoàn thiện, anh có thể tính toán đến việc xây dựng một phòng nghiên cứu tư nhân.