Bị gán vào một vụ Ô Long* nhưng tâm trạng của Văn Mân lại tốt hơn trước rất nhiều. Thảo nào tất cả mọi người đều muốn làm bạn với những người có tính cách vui vẻ lạc quan, lâu dần cũng sẽ trở thành một người lạc quan như vậy. Ít nhất, bây giờ cô không cảm thấy buồn bã, mờ mịt như trước đó nữa.
*Vụ Ô Long: Đây là một điển tích nói về một sự kiện được ghi lại cuối thời Tần. Một người đàn ông nuôi một con chó đặt tên là Ô Long. Sau này, có một người đầy tớ trong nhà dan díu với vợ anh ta nên lập mưu giết chết ông chủ của mình. May mắn là lúc người đầy tớ chuẩn bị ra tay thì con chó Ô Long lại nhảy ra cứu chủ nên người đàn ông đó mới thoát nạn.
***
Bởi vì sự hiểu lầm vừa rồi, Khương Bạch San tặng cho Văn Mân một nụ cười hết sức ngây ngô, khiến cho khóe miệng của Văn Mân không nhịn được cong lên.
Cô dường như đã hiểu lý do tại sao kiếp trước cuộc hôn nhân của Tiếu Đồng và Khương Bạch San lại được duy trì lâu như vậy. Một người như thế, có ai lại không thích, ngay cả khi giữa họ không có tình yêu nam nữ thì sống chung với nhau lâu ngày, giữa họ sẽ nảy sinh một thứ tình cảm còn đáng quý hơn, đó chính là tình thân và tình bạn.
“Bạch San, có đôi khi tôi nghĩ, so với tôi thì cô có lẽ thích hợp với Tiếu Đồng hơn. Tính cách của anh ấy lạnh nhạt, cô lại là người nhiệt tình như vậy, nếu lạnh và nóng kết hợp cùng một chỗ, không chừng còn có thể hạnh phúc hơn.”
Lời vừa thốt ra không kịp suy nghĩ, Văn Mân lập tức cảm thấy hối hận rồi. Không biết làm sao, cô đành đem ánh mắt chiếu thẳng vào người Khương Bạch San, muốn nhìn xem cô ấy sẽ có phản ứng như thế nào.
Khương Bạch San dĩ nhiên không ngờ tới Văn Mân sẽ nói ra những lời như vậy, trợn tròn mắt nhìn cô mất một lúc lâu, sau đó mới lập tức cúi đầu, đưa tay sờ thử trán của Văn Mân.
“Không bị sốt nha, hôm nay chị sao vậy? Chẳng lẽ phụ nữ có thai đều thất thường giống như chị vậy.”
Bị câu nói không thương tiếc của Khương Bạch San làm cho muốn sặc, gương mặt của Văn Mân cũng đỏ lên, sau đó mới ngượng ngùng liếc mắt sang chỗ khác.
“Văn Mân, chị và giáo sư Tiếu thật sự không có chuyện gì chứ? Sao tôi cảm thấy chị là lạ thế nào ấy, vừa rồi còn có thể nói ra câu tôi và giáo sư Tiếu thích hợp.”
“Lời này của chị nếu để cho giáo sư Tiếu nghe được, cô không nghĩ tới anh ấy sẽ tức giận thế nào ư? Lại nói, tôi không thể chịu nổi tính khí của anh ấy được, tôi cùng Thiến Húc nhà tôi khó khắn lắm mới được ở cùng một chỗ, vẫn là nên yên ổn sống với nhau cả đời thôi.”
Nghe đến tên Phó Thiên Húc, lúc này Văn Mân mới nhớ tới mục đích ban đầu khi tìm Khương Bạch San. Chính cô cũng tự hiểu mình có chút hơi kì dị. Tại sao đột nhiên cô lại nói ra những lời như vậy, chẳng lẽ thật sự là vì mang thai, cho nên cảm xúc của cô mới trở nên mẫn cảm như vậy?
Mặc kệ là lý do gì, bây giờ cũng không phải lúc cô lại suy nghĩ lung tung. Cho nhanh chóng hồi phục tinh thần, nhìn Khương Bạch San cười ngượng ngùng: “Cô đừng quá để bụng, chỉ là tôi đang trong thời kỳ mang thai nên hormon tiết ra thất thường, thỉnh thoảng sẽ nghĩ ra một vài ý tưởng quái lạ, cô cứ coi như chưa từng nghe qua đi. Phải rồi, lúc trước cô nói chồng cô đang bí mật làm việc gì đó, bây giờ việc đó đã kết thúc rồi sao?”
“Ai ~~~, kết thúc đâu, đã gần một tuần nay anh ấy không về nhà rồi. Bởi vì lo lắng cho anh ấy, tôi đã gọi cho anh ấy rất nhiêu cuộc điện thoại, nhưng mà, cứ mười cuộc thì có đến bảy tám cuộc không có người bắt máy, khó khăn lắm mới kết nối được, anh ấy lại chỉ vội vã nói một câu xong việc sẽ lập tức về nhà, không chờ tôi trả lời đã cúp máy rồi.”
Văn Mân nghe giọng điệu của Khương Bạch San vừa lo lắng vừa oán hận, trong lòng lặng lẽ nhớ lại thời gian. Tháng sau chính là ngày cô và Tiếu Đồng ly hôn ở kiếp trước, mà Phó Thiên Húc và Tiếu Đồng đều trở nên bận rộn hơn trước, nếu sự thật giống như cô đoán, vậy có phải chứng tỏ việc mà bọn họ đang bí mật làm đã đến giai đoạn quyết định rồi?
Kiếp trước và kiếp này, đã có rất nhiều chuyện đã không giống như trước. Tình trạng của cô hiện giờ, căn bản là không thể giúp gì cho họ. Điều cô có thể làm, chỉ là âm thầm cầu nguyện cho số mệnh của Phó Thiên Húc cũng thay đổi so với kiếp trước.
Như vậy, khi đối mặt với Khương Bạch San cô mới không cảm thấy chột dạ, không cảm thấy chính mình đánh cắp hạnh phúc của cô ấy.