Bởi vì trong lòng Văn Mân có tâm sự nên buổi cơm tối cũng ăn rất ít. Tiếu Đồng vốn là người rất tỉ mỉ, hiện tại Văn Mân lại đang mang thai, cho nên anh càng để tâm đến nhất cử nhất động của cô.
Mặc dù anh đã nhìn ra được, nhưng trước mặt ba mẹ vợ cũng không tiện hỏi gì thêm. Hai người này đối với chuyện con gái mang thai cũng rất lo lắng, nếu anh hỏi ngay trước mặt bọn họ như vậy có thể sẽ khiến họ lo lắng những chuyện không đâu.
Đợi đến khi hai người tắm rửa xong nằm ở trên giường, Tiếu Đồng mới ôm Văn Mân hỏi ra những nghi vấn trong lòng, vừa hỏi, bàn tay đặt ở thắt lưng cũng nhẹ nhàng mát xa giúp cô.
Mặc dù bây giờ bụng còn chưa lớn lắm, nhưng dù sao cũng mang thai tới tháng thứ năm rồi, chống đỡ cả ngày chắc thắt lưng cũng rất mệt mỏi, mỗi tối đều mát xa một chút, ngày hôm sau cô cũng thấy thoải mái hơn.
“Hôm nay có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Dáng vẻ của em giống như có tâm sự.”
Văn Mân trở mình, bởi vì bụng đã gồ lên nên lúc trở mình có chút khó khăn, chỉ có thể chọn một tư thế tương đối thoải mái, hơi nghiêng người dựa vào trong ngực Tiếu Đồng.
“Cô vô thức đưa tay sờ mặt mình, “Biểu hiện của em rõ ràng như vậy sao?”
Tiếu Đồng buồn cười bắt lấy đôi tay đang sờ sờ mặt của cô, đặt bàn tay hơi nhiễm lạnh ấy vào tay mình, ngón cái nhẹ nhàng cọ xát lòng bàn tay.
“Anh là gì của em vậy?”
“Là ông xã nha.” Không biết tại sao anh đột nhiên lại hỏi như vậy nhưng cô vẫn thành thật đáp lại một câu.
Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô gái nhỏ trong ngực mình, Tiếu Đồng vui vẻ đưa ngón trỏ nhéo lên chóp mũi cô một cái.
Từ lúc mang thai, vóc dáng thon gầy của cô dần dần cũng trở nên đẫy đà hơn, khí sắc cũng tốt lên không ít. Đặc biệt là, lấy lý do mang thai, cô thỉnh thoảng sẽ bày ra ánh mắt ngây thơ như vậy khiến cho “ngón trỏ” của anh rất muốn đại động nhưng lại không làm gì được.
“Anh là người bên gối của em, em có chuyện gì cũng không giấu anh được, nói đi, ngay cả khi không thể giúp em giải quyết cũng có thể khiến cho lòng em cảm thấy dễ chịu hơn.”
Văn Mân vùi sâu vào trong ngực Tiếu Đồng, mới ngập ngừng nói: “Hôm nay Bạch San đã gọi điện cho em, bọn em có tán gẫu một lát.”
“A ~~”
“Chúng em cứ tán gẫu một lúc rồi đột nhiên nhắc đến chuyện công việc của Phó Thiên Húc.”
Nghe thấy cái tên Phó Thiên Húc, Tiếu Đồng bất giác nhíu mày, chỉ là Văn Mân vẫn vùi đầu trong ngực anh lại không phát hiện được có gì bất thường.
“Bạch San nói, lần trước lúc bọn họ đi Mỹ, Phó Thiên Húc cứ thần thần bí bí bận rộn làm việc gì đó. Sau khi về nước cũng như vậy, trong lòng em luôn có dự cảm chẳng lành, cảm giác, cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.” Văn Mân không thể nói thẳng, đành phải lấy cớ là có dự cảm để nói ra những lời này. Nếu như kiếp trước Phó Thiên Húc là vì những việc ở Mỹ mời gặp chuyện không may, vậy có liên quan gì đến Tiếu Đồng. Cô nhớ rõ trước đó Tiếu Đồng cũng có một lần đột nhiên đi Mỹ, có phải bọn họ cùng liên quan đến một vụ án mạng đặc biệt, nhưng đó là vụ án nào mới được?
Cô suy nghĩ suốt cả buổi chiều nhưng không có bất cứ đầu mối nào. Những dự đoán của cô cũng chỉ là dựa vào những chuyện phát sinh ở kiếp trước để đoán mò mà thôi. Suy đoán này có thể tin cậy được bao nhiêu, ngay cả chính cô cũng không biết, cô chỉ hy vọng có thể tìm hiểu được chút gì đó từ miệng Tiếu Đồng.
“Đừng có đoán mò, Phó Thiên Húc là chồng của Khương Bạch San, việc này nên để cô ấy lo lắng mới phải, em cũng đừng quan tâm mấy chuyện vớ vẩn ấy làm gì, còn về cảm giác, em không sợ anh nghe thấy sẽ ghen sao?”
Vài ba câu nói, Tiếu Đồng liền muốn chấm dứt đề tài này. Văn Mân cắn cắn môi, cũng biết là không thể hỏi thêm đưuọc gì nữa. Nhưng càng như vậy, cô lại càng cảm thấy giữa Tiếu Đồng và Phó Thiên Húc chắc chắn có chuyện gì đó liên quan mà không thể nói ra.