Văn Mân ngồi vào chiếc ghế cao dựa vào quầy bar, tay trái chậm rãi xoa bóp dạ dày của mình, đầu óc cũng ngưng trệ. Sau đó, thân thể cô đột nhiên chấn động mạnh, cúi đầu nhìn lại chiếc bụng của mình, vẻ mặt kinh ngạc như là không thể tưởng tượng nổi.
“Không thể nào! Làm sao có khả năng nhanh như vậy! Làm sao có thể?”
Miệng thầm than không có khả năng nhưng chân lập tức tiêu sái bước vào phòng ngủ, nhặt chiếc di động ở trên giường, mở phần mềm lịch biểu trên điện thoại kiểm tra thời gian “đèn đỏ” mỗi tháng, trên màn hình rõ ràng biểu hiện: đã trễ mất 5 ngày.
Trời ạ! Dì cả mẹ của cô lại có thể đến muộn 5 ngày rồi, mỗi lần trước ngày dì cả mẹ đến thăm, ngực cô sẽ có cảm giác trương trướng đau, cho nên không cần nhìn lịch biểu trên điện thoại cô đại khái vẫn nhận ra dấu hiệu dì cả mẹ sắp tới rồi.
Nhưng mà, lần này cô lại không thấy cảm giác trướng đau như trước kia xuất hiện, hẳn là do thời gian này cô mải đắm chìm trong sự êm ái và hạnh phcus của cuộc sống vợ chồng, hoàn toàn không đế ý đến thứ gì khác ngoài Tiếu Đồng nên căn bản mới không chú ý tới ngày đó của mình bị trễ.
Quá hưng phấn, nhưng trong lòng Văn Mân vẫn chưa thực sự xác định. Tuy rằng mỗi lần dì cả mẹ tới thăm đều rất đúng hạn nhưng ngẫu nhiên thỉnh thoảng cũng có tình huống sớm hoặc trễ một vài ngày, có mang thai hay không, cô quả thật không dám xác định.
Còn có, thời gian mang thai còn quá ngắn, nếu đi làm kiểm tra có ảnh hưởng đến thai nhi hay không, hay là, nếu thực sự có thai vậy rốt cuộc thời gian mang thai là ngày nào.
Cô muốn thử nhẩm tính xem thời gian mang thai là khi nào nhưng đầu óc vẫn còn hơi choáng váng nên dù có tính đi nhẩm lại cũng không ra kết quả. Cũng bời vì thời gian tân hôn, số lần cô và Tiếu Đồng vận động quả thực hơi nhiều một chút, mỗi lần lại không dùng biện pháp tránh thai nên không rõ chính xác là lần nào.
Văn Mân vô thức đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, cô càng lúc càng cảm giác được chính là mang thai, nhưng trong đầu vẫn luôn tồn tại một câu nói đầy hoài nghi.
Kiếp trước mặc dù cô không tình nguyện muốn sinh con, dấu diếm tự mình uống thuốc tránh thai, nhưng sau đó vô tình bị cha mẹ cô phát hiện nên bị mắng một trận. Từ lúc đó cô cũng không uống nữa, nhưng dù không uống cô cũng không có thai sớm như vậy, hình như phải mất hơn nửa năm mới có thì phải.
Chẳng lẽ là việc uống thuốc tránh thai đã ảnh hưởng đến xác suất mang thai? Điều này chưa từng nghe nói nha.
Cô muốn đến thư phòng lên mạng tìm kiếm một chút triệu chứng lúc mới mang thai nhưng lại sợ máy tính có bức xạ. Lúc này, cô mới chợt ý thức được mình còn cầm cái di động trên tay, gống như là theo phản xạ, cô lập tức ném nó đi thật xa vì sợ cái di động này cũng có bức xạ.
Nguy rồi, nguy rồi, trước kia cô cả ngày ôm máy tính chỉnh sửa mấy tấm ảnh chụp rồi còn đăng tải lên mạng, còn soạn thực đơn gì đó nữa. Một ngày hai mươi bốn giờ thì cô ngồi trước máy tính cũng ngót nghét mười hai giờ rồi, lỡ như lúc đó thực sự mang thai rồi thì liệu có ảnh hưởng đến sức khỏe của đứa nhỏ không đây?
Còn nữa, còn có, hôm qua cô gặp phải ác mộng, đứa bé kia khóc lóc oán trách cô, có phải là biểu thị sẽ có chuyện không hay xảy ra trên người đứa bé này hay không?
Càng nghĩ, trong lòng Văn Mân càng rối rắm. Một mặt cô cực kỳ khát vọng cô thật sự mang thai đứa con của Tiếu Đồng nhưng mặt khác lại sợ hãi nếu như có thật, vậy đứa bé này có thể xảy ra chuyện bất trắc gì không.