Trong khoảng thời gian này, cũng không biết là công việc bên Sở nghiên cứu không bận rộn hay vì Tiếu Đồng cố ý mà dành nhiều thời gian ở nhà cùng Văn Mân.
Văn Mân chỉ cảm thấy trong thời gian này anh có vẻ rất rảnh rỗi, mà hễ rãnh rỗi lại bắt đầu tìm cô làm phiền.
Ví dụ như hiện tại.
“Nhóc, sao em lại trình bày món ăn như vậy, quá khô khan rồi, mặc dù trình bày theo tiêu chuẩn thẩm mỹ quốc tế, thẩm mỹ có thừa nhưng sao chẳng có chút sáng tạo nào cả.”
Văn Mân âm thầm đảo mắt, bỏ đi, cô đây làm làm món ăn gia đình, bày lên bàn chụp vài tấm hình cho người dân bình thường ngắm thôi, cần phải nhiều sáng tạo làm gì?
Tiếu Đồng thấy Văn Mân không để ý tới anh, lại tiến lại gần thêm vài bước, từng chút từng chút đến gần cô, cúi đầu thổi thổi khí vào tai cô. Bị làn khí ấm áp phả vào đôi tai mẫn cảm, Văn Mân chỉ cảm thấy từ đôi tai truyền tới một luồng điện, toàn thân cũng chợt run lên.
Từ giữa cơn tê dại hồi phục lại tinh thần, cô cố gắng đưa tay đẩy đẩy vài cái để anh cách xa mình ra một chút. Hiện giờ cô đang làm việc đứng đắn, bị anh ba lần bốn lượt cắt ngang, hình vẫn chưa chụp xong đâu.
“Anh đi đọc sách một lát đi, hoặc là ra ngoài tản bộ, đừng có lẩn quẩn xung quanh em nữa, em làm xong rồi sẽ đi tìm anh, được không?”
Dĩ nhiên người nào đó cũng không muốn nhanh như vậy đã nghe theo ý cô.
Liếm liếm môi, sau đó thốt ra hai chữ như đinh chặt sắt: “Không muốn.”
Văn Mân nhấn nút chụp trên máy ảnh, tiêu cự không chính xác nên ảnh chụp được có chút mờ, nhìn mấy tấm ảnh chụp ít ỏi vào sáng nay trong máy có thể được xem là ảnh chụp, lại nhìn trên bàn cơm mấy món ăn đã hoàn toàn không còn hơi ấm, thậm chí ngay cả màu sắc vốn có của món ăn cũng không còn nữa, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận.
“Tiếu Đồng, bên Sở nghiên cứu không có việc gì làm sao? Anh cả ngày trốn ở trong nhà làm cái gì, đi, đi, đi, nên làm cái gì thì mau làm đi.”
Vừa nói xong, Văn Mân liền ý thức được phản ứng của mình có phần quá khích rồi. Quả thật cô làm sao lại không rõ, công việc của Tiếu Đồng chắc chắn rất bận rộn, trong khoảng thời gian này sở dĩ vẫn ở nhà cùng cô là vì tân hôn của bọn họ, anh muốn có thêm thời gian ở cùng cô mà thôi.
Nhưng không hiểu tại sao, gần đây cảm xúc của cô rất dễ kích động, biết rõ là nên nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng động một chút cô liền phát cáu.
Thấy Tiếu Đồng sau khi nghe xong lời nói kích động của cô liền xoay người đi về phòng khách, trong lòng cô lại xông lên một trận khó chịu. Ai ~ thôi đi, ai bảo cô làm sai rồi đâu, đi nói mấy câu xin lỗi dỗ danh anh thôi.
Bất đắc dĩ liếc nhìn món ăn trên bàn, hôm nay xem ra không thể tiếp tục chụp được tấm ảnh nào nữa rồi. Hơn nữa, trước đó vẫn còn một số ảnh, cũng không nhất định hôm nay phải chụp hết những món này, để hôm khác rãnh rỗi làm lại lần nữa cũng được.
Đặc xuống máy ảnh trên tay, Văn Mân nhẹ nhàng bước tới phía sau Tiếu Đồng, trước khi anh kịp phản ứng lại liền ôm lấy thắt lưng anh.
“Tiếu Đồng, em sai rồi, em không nên phát cáu với anh, anh tha thứ cho em được không?”
"..."
Thấy Tiếu Đồng không có phản ứng, Văn Mân không ngừng cố gắng dùng tay ôm chặt thắt lưng anh.
“Anh đừng như vậy mà, em đã nói xin lỗi với anh rồi, anh đại nhân đại lượng tha thứ cho em đi. Có thể bởi vì dì cả mẹ của em tới rồi, hor-mon tiết ra quá nhiều, cho nên gần đây cảm xúc có chút thất thường, anh đừng trách em nữa, được không ~~~”
Âm cuối kéo dài uống cong chín khúc mười tám đoạn, ngay cả Văn Mân nghe thấy toàn thân cũng nổi cả da gà, không biết người đàn ông trước mặt có thể vì thấy cô chịu thiệt một phần như vậy mà tha thứ cho cô lần này.
“Làm sai chuyện là phải trả giá thật lớn.”
Nghe giọng điệu vẫn thản nhiên như bình thường, không có một tia khác thường, nhưng Văn Mân lại không nhìn thấy, ánh mắt cùng giọng điệu của anh lại hoàn toàn bất đồng, khóe miệng hơi cong lên vì gian kế đã thực hiện được, như ánh mặt trời chói mắt khiến người ta không thể nào mở mắt ra được.