Sau khi tán gẫu vài câu nữa, Văn Mân kết thúc cuộc điện thoại với Khương Bạch San, cũng đáp ứng cô ấy khi nào Tiếu Đồng về sẽ lập tức gọi điện báo cho cô ấy.
Không lấy được đáp án cho những nghi vấn trong lòng, tâm trạng Văn Mân ít nhiều vẫn không thoải mái được, đặc biệt là những chuyện liên quan đến giai đoạn hôn nhân của cô và Tiếu Đồng lúc trước.
Mặc dù cô tự an ủi mình, chỉ cần kiếp này cô biết quý trọng đoạn hôn nhân này, kiên định với phần tình yêu mà mình dành cho Tiếu Đồng, bọn họ sẽ không đi vào vết xe đổ lúc trước, nếu đã không ly hôn, dù ở kiếp trước, Khương Bạch San cùng Tiếu Đồng là quan hệ gì đi nữa, thì ở kiếp này, đối với cô và Tiếu Đồng, cô ấy cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi.
Nhưng dù cố gắng tạo cho mình một tâm lí vững vàng như thế nào, trong lòng cô vẫn luôn có cảm giác tội lỗi, cô sợ mình đánh cắp hạnh phúc đáng lẽ ra phải thuộc về người khác, cô lo lắng hạnh phúc trộm được ấy sẽ không bền lâu.
Cô cũng không rõ, trong lòng cô mơ hồ hy vọng điều gì, nhưng cô lại có cảm giác, có lẽ, năm đó Tiếu Đồng cưới Khương Bạch San nhanh như vậy nhất định còn có ẩn tình khác mà cô không biết.
Đưa tay vỗ vỗ hai gò má, để cho mình tỉnh táo lại, Văn Mân lúc này mới đứng dậy thu dọn mấy cái chén còn ở trên bàn trà.
Sau khi dọn dẹp mọi thứ một cách sạch sẽ, cô bước vào phòng tắm rửa lại khuôn mặt lúc này đã rất mệt mỏi sau một ngày chạy đôn chạy đáo, sau đó ngay cả cơm tối cũng không ăn mà trực tiếp nhảy lên giường.
Muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng hương bạc hà thơm ngát cứ quanh quẩn nơi chóp mũi, khiến cô mãi vẫn không thể nào ngủ được.
Không biết, Tiếu Đồng bây giờ đang ở đâu rồi.
Vì không ngủ được, Văn Mân tựa người ngồi dậy, vươn tay lấy chiếc di động ở đầu giường, mân mê số điện thoại quen thuộc nhưng chần chờ mãi vẫn không nhấn nút gọi đi.
Tính toán thời gian, có lẽ bây giờ anh vẫn ở trên máy bay đi, vậy cho tới giờ điện thoại chắc hẳn vẫn ở trong tình trạng tắt máy.
Đang lúc Văn Mân do dự không biết có nên gọi thử hay không thì di động trên tay lại reo lên trước một bước.
Cô cúi đầu nhìn số gọi đến, là một dãy số xa lạ, đợi đến lúc di động reo đến tiếng thứ ba, cô mới bắt điện thoại.
“Xin chào!?” Bởi vì không xác định người gọi là ai nên trong giọng nói hàm chứa sự nghi hoặc.
“Là anh, đã ăn tối chưa?” giọng nói trầm thấp hàm chứa ý cười truyền đến, Văn Mân chọt cảm thấy nhẹ nhõm.
Nghe được giọng nói của Tiếu Đồng, Văn Mân lúc này mới phát hiện, bọn họ chỉ mới xa nhau mấy tiếng đồng hồ, nhưng cô lại nhớ anh đến như vậy.
“Vẫn chưa, em thật không có khẩu vị, còn anh? Anh đã xuống sân bay rồi?”
“Vẫn còn trên máy bay, anh dùng điện thoại của ngành hàng không gọi cho em, sao lại không có khẩu vị rồi?” Hơi dừng lại một lát, giọng nói còn hàm chứa sự lo lắng trước đó bây giờ lại tăng thêm một tia đắc ý, “Có phải vì nhớ anh nên mới không có khẩu vị rồi?”
“Anh mau chết đi, đừng có tự dát vàng lên mặt mình nữa có được không? Em chỉ là hôm nay chạy cả một ngày ở bên ngoài, cảm thấy hơi mệt nên muốn đi ngủ một lát thôi.”
“Có mệt đi nữa cũng phải kiếm cái gì lót dạ trước rồi hãy ngủ tiếp, cứ để bụng đói mà đi ngủ sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, nếu vậy ngày mai thức dậy em sẽ cảm thấy rất mệt đấy.”
Nghe Tiếu Đồng cứ cằn nhằn rồi dặn dò đủ thứ, Văn Mân cảm thấy những lo lắng và bất an đang tràn ngập trong lòng bỗng nhiên biến mất.
Tuy rằng bọn họ chỉ là tán gẫu vài chuyện nhà rất đỗi bình thường đi nữa, nhưng những điều tưởng như bình thường này lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp.