"Giáo sư Tiếu, thật sự là anh sao!”
Giọng nữ một lần nữa vang lên, cơ thể Văn Mân không khỏi lại cứng đờ.
Vẫn luôn chú ý tới Văn Mân, Tiếu Đồng tự nhiên cũng phát hiện có gì đó không thích hợp, anh không rõ vì sao mới vừa rồi tâm tình cô còn rất vui vẻ, xấu hổ làm nũng bỗng nhiên lại trở nên giống như là một con chim nhỏ hoảng sợ, chẳng lẽ là bởi vì…
Tiếu Đồng cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của Văn Mân, lại ngẩng đầu nhìn người vừa tới ở trước mặt, mi tâm hơi nhíu lại.
“Không phải tôi, còn có thể là ai khác sao? Thì ra trí nhớ của cô kém như vậy!” Bởi vì phản ứng của Văn Mân, giọng điệu nói chuyện của Tiếu Đồng lúc này cũng không tốt lắm, anh cảm nhận được, Văn Mân dường như cũng không thích người đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ này.
"Bạch San, đây là?"
Nghe được thanh âm trầm thấp của người kia truyền đến, Văn Mân lúc này mới để ý đến đứng trước mặt còn có một người khác, giọng nói vừa rồi đúng là của người đàn ông này, anh ta đứng bên cạnh Khương Bạch San, cử chỉ thân mật, trong lời nói có thể thấy được quan hệ của hai người cũng không tầm thường.
“Thiên Húc, em quên giới thiệu rồi, ha ha.” Khương Bạch San nhìn thoáng qua vẻ mặt Tiếu Đồng, sau đó lúng túng cười một tiêng, cô vừa rồi chỉ là cảm thấy gặp Tiếu Đồng ở chỗ này rất kỳ quái, cho nên mới kinh ngạc kêu lên, hoàn toàn quên mất người này linh hồn của cả phòng nghiên cứu có tính cách rất quái đản, sợ rằng trong lúc vô tình đã đắc tội anh rồi, mặc dù không biết đắc tội chỗ nào nhưng theo bản năng vẫn là thận trọng thì hơn.
“Đây là người lúc trước em có nhắc đến giáo sư Tiếu, là át chủ bài ở phòng thí nghiệm của bọn em.”
Nghe Khương Bạch San giới thiệu, trong lòng Phó Thiên Húc liền hiểu rõ, ban đầu vì thái độ không tốt của Tiếu Đồng mà trong lòng có hơi tức giận cũng lập tức bình thường trở lại, anh ta cũng biết tính cách của Tiếu Đồng rất quái gở, không thể lấy tiêu chuẩn của người bình thường để so đo, cho nên trên mặt cũng hiện lên một nét thoáng cười, lịch sự gật đầu với Tiếu Đồng và Văn Mân.
“Giáo sư Tiếu, đây là vị hôn phu của tôi, Phó Thiên Húc, ha ha, tôi không quấy rầy hai vị chứ?”
Lúc nghe đến ba chữ “vị hôn phu” này, Văn Mân vốn đang cúi đầu lập tức ngẩng lên, “Anh ta là vị hôn phu của cô!?”
Giọng nói đầy kinh ngạc của Văn Mân so với bình thường phải cao hơn vài đê-xi-ben, lại chọc cho người đàn ông bên cạnh cau mày.
Khương Bạch San đưa tay khoác vào cánh tay của Phó Thiên Húc, xóa bỏ sự lúng túng, vẻ mặt cười ngọt ngào: “Đúng vậy, bất quá chúng tôi lập tức sẽ trở thành vợ chồng thật sự rồi, chúng tôi hôm nay đến đây là để đăng ký kết hôn.”
Khi nói chuyện, Khương Bạch San bất tri bất giác nhìn thấy trên tay Văn Mân và Tiếu Đồng đều cầm tờ nhỏ giấy màu hồng.
“Anh chị cũng đến đăng ký!? Xin chúc mừng, chúc mừng!”
Lời nói lúc này đúng là một chút vẻ cô đơn cũng không có, trong ánh mắt đều là vui sướng và chúc phúc.
Văn Mân gắt gao nắm chặt tờ giấy nhỏ màu hồng trên tay, trên mặt miễn cưỡng thoáng hiện một nụ cười, “Cùng vui, xin chúc mừng.”
Chỉ là lúc nói ra lời này, trong lòng Văn Mân lại có cảm giác chột dạ giống như mình đã ăn cắp hạnh phúc của người khác, đồng thời cảm thấy khó hiểu đối với tình huống trước mắt này.
“Giáo sư Tiếu giữ bí mật thật quá giỏi, người trong phòng thí nghiệm chúng ta cũng không biết giáo sư Tiếu có người vợ xinh đẹp như vậy, hôm nay ở chỗ này có thể gặp được, xem ra vận khí của tôi thật tốt nha, ha ha, em có thể biết tên của chị được không?”
Nhìn Dương Bạch San trước mặt nói nói cười cười, trong đầu Văn Mân không ngừng hiện lên hình ảnh người phụ nữ kia lúc ngồi ở khán phòng, vẻ mặt lúc ấy thật hạnh phúc, người đàn bà ấy từng khiến cô vô cùng hâm mô, cũng hết sức ghen tị.