Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 22: Bán mình sẽ nhanh hơn

Nam Cung Kình Hiên siết chặt điện thoại di động, tựa như đang nắm bắt cô trong bàn tay mình.

Cô gái này, đúng là dám chủ động ngắt điện thoại của anh!

Anh híp đôi mắt thâm trầm lạnh lùng, hận không thể biết hiện tại cô đang ở nơi nào, đêm đã khuya thế này, nhưng anh không có nửa điểm buồn ngủ, lại còn thanh tỉnh muốn chết.....Thật chết tiệt!

Dụ Thiên Tuyết.....Cô gái này, còn rất có ý tứ, anh vốn nghĩ rằng cô sẽ che chở cho tên khốn Trình Dĩ Sênh kia, không nghĩ tới trong lòng cô cũng còn có chút ngạo khí, điểm này, anh thích.....

Cặp lông mày anh tuấn khôi ngô đột nhiên nẩy lên! Nam Cung Kình Hiên bị chính ý nghĩ trong lòng mình làm cho kinh hãi.

Dưới bầu trời đêm, gió lạnh bên ngoài cửa sổ xe thổi vào bên trong, tạm thời xua đi gương mặt quật cường nhưng mê người của Dụ Thiên Tuyết đang quanh quẩn trong đầu của anh, khởi động xe, anh ưu nhã lái chiếc Lamborghini, quẹo qua khúc quanh, phóng khoáng rời đi.

*****

Đêm khuya, Dụ Thiên Tuyết đeo một cái túi nhỏ bước chậm trên ngã tư đường, cô đang dùng di động tán gẫu với chị em tốt làm chung trong nhà hàng.

“A, cậu hỏi cái này để làm gì hả? Cậu muốn mau chóng kiếm được tiền?”

“Ừ.” Dụ Thiên Tuyết không chút nào che dấu tình cảnh của mình, cô nói rõ ràng: “Tâm Tâm, cậu có cách gì để nhanh chóng xoay sở được tiền không?”

“Cái này.....Cậu cần nhiều không?” Tâm Tâm hỏi.

“Khoảng chừng mấy trăm ngàn, mình cần có số tiền này trong vòng một tháng.” Đôi lông mày của Dụ Thiên Tuyết nhíu lại, nhỏ giọng nói.

“Ha, một tháng? Mấy trăm ngàn?! Thiên Tuyết, cậu điên rồi sao?!” Tâm Tâm không thể tưởng tượng nổi kêu lên.

Đã sớm dự liệu được cô sẽ có phản ứng như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bóng của Dụ Thiên Tuyết cũng có vài phần giễu cợt, ý cười vui vẻ xen lẫn mấy phần bi thảm: “Đúng vậy, mình cũng cảm thấy mình điên rồi...Nhưng không còn cách nào, mình nhất định phải đi tới cùng, dù phải đi vay nặng lãi cũng được, nhất định mắt của Thiên Nhu phải thấy ánh sáng.....”

“Được rồi được rồi được rồi, cậu đừng nói nữa, cái gì mà đi vay nặng lãi? Cậu có biết những người đó là loại người nào hay không? Cậu dám trêu chọc họ!” Tâm Tâm tức giận thì thầm.

Dụ Thiên Tuyết cười cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cô đơn đầy vẻ bất đắc dĩ: “Mình còn có cách nào khác sao?”

“Có mà, còn có cách nhanh hơn, cậu bán thân đi, sẽ nhanh hơn!” Tâm Tâm không nhịn được, châm chọc cô.

Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, trong đôi mắt trong suốt lướt qua một tia sáng.

“Thiên Tuyết...Thiên Tuyết?!” Đợi hồi lâu không nghe thanh âm của cô, Tâm Tâm gấp gắp kêu lên: “Cậu làm gì đó, đâu mất rồi, mình chọc cho cậu cười đó, cậu đừng có làm thiệt nha!”

Đêm khuya rét mướt, Dụ Thiên Tuyết rùng mình một cái, cô cũng sợ hết hồn vì ý tưởng vừa rồi của chính mình, với cô, trinh tiết của một người con gái vô cùng quan trọng, lúc ở chung một chỗ cùng với Trình Dĩ Sênh, dù ngày kết hôn đều đã định xong, cô cũng muốn giữ gìn bản thân đầy đủ tốt đẹp nhất, để hiến tặng cho anh ta trong đêm tân hôn, nhưng mà không ngờ.....

A.....Ngón tay nhỏ bé yếu ớt day day huyệt thái dương, cô nhớ tới Nam Cung Dạ Hi đã mang thai con của anh ta, trong lòng đau xót một hồi, hốc mắt cũng hơi ướt át và nóng lên.

“Mình biết rồi, mình sẽ không làm chuyện điên rồ.” Cô bảo đảm với bạn mình, thanh âm vô cùng rõ ràng.

“Ừ, trời không tuyệt đường người ta! Thiên Tuyết, cố gắng lên!” Tâm Tâm phóng khoáng nói.

Cúp điện thoại, Dụ Thiên Tuyết cũng về đến căn phòng thuê nhỏ bé của mình, thân thể rã rời mệt mỏi, trời mới biết, ví bằng, có cách nào mà trong thời gian ngắn xoay sở được nhiều tiền, nếu như bị buộc đến cực đoan, cô còn cái gì để kiên trì giữ mình?

Đi tới trước cái tủ thấp trước mặt, chậm rãi rãi ngồi xuống, ánh mắt trong suốt nhu hòa nhìn khung hình ba mẹ chụp chung, nghĩ tới tai nạn giao thông bất ngờ mấy năm trước, hơi thở mong manh, cô nhẹ nhàng thì thầm: “Mẹ, thật xin lỗi, là con không có chăm sóc tốt Tiểu Nhu.....”

Ngón tay tái nhợt vuốt vuốt mặt kiếng khung hình, cô đã mệt mỏi tới cực điểm, cúi đầu nỉ non: “Con sẽ nỗ lực, nhưng nếu quả thật không còn cách nào chống đỡ, e rằng con chỉ có thể bán mình.....Mẹ, xin đừng trách con.....”

Một giọt nước mắt rơi xuống, lướt qua đầu ngón tay xanh xao, rớt trên mặt đất.