Một vở kịch ầm ĩ cứ như vậy mà kết thúc, không có cách nào, Dụ Thiên Tuyết không thể làm gì khác hơn là tiến lên dỗ dành Trình Lan Y, cũng không dễ dàng mới dụ dỗ được cô bé lên xe của Nam Cung Kình Hiên, để Nam Cung Kình Hiên chở cô bé về, bóng đêm cũng đã hơi về khuya, Trình Lan Y ngồi ở ghế cạnh tài xế thút tha thút thít, người đàn ông cao lớn rắn rỏi đứng ở cửa xe, ngay khi Dụ Thiên Tuyết đứng dậy trong nháy mắt vững vàng bắt được tay cô.
"Nam Cung Kình Hiên, anh buông ra!" Dụ Thiên Tuyết giãy giụa lui về phía sau một bước, chỉ có điều giãy không thoát được anh.
Đôi mắt Nam Cung Kình Hiên thâm thúy nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên dùng sức kéo cô tới trước mặt mình, nói thật nhỏ: "Cho tới bây giờ, anh cũng không muốn lại dùng thủ đoạn đặc thù đối với em, nhưng kia là con trai của anh, vĩnh viễn cũng đừng mong anh buông con ra."
"Anh bệnh thần kinh phải không? Tôi nói rồi đó không phải là con của anh, anh muốn có con thì để La Tình Uyển sinh cho anh! Anh dây dưa với tôi làm cái gì!" Dụ Thiên Tuyết bỏ qua giãy giụa, đôi mắt đẹp tràn đầy sự phẫn nộ nhìn anh chằm chằm.mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Nam Cung Kình Hiên không nói gì, đôi môi mỏng mím chặt, lạnh lùng buông cô ra.
La Tình Uyển.
Người phụ nữ kia, đích thật là từ lúc vừa mới bắt đầu anh đã xác định muốn cùng nhau sống cả một đời.
Nhưng mà tại sao, hiện tại anh có chút rối loạn? Bóng đêm chập chờn làm cho ý thức của anh cũng bắt đầu không minh mẫn, quả thật anh không biết, vì sao người phụ nữ này lại có thể dao động quyết định anh đã từng đưa ra, còn có đứa bé, con trai của anh, tuyệt đối không có khả năng anh buông tay!
Một đống hỗn loạn dây dưa ở trong đầu, Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng mở cửa xe ngồi vào, khởi động xe.
Dụ Thiên Tuyết xoa xoa cổ tay nhìn bóng dáng anh đi xa, cắn chặt môi.
*****
"Chuyển về chỗ của anh đi, dầu gì nơi đó cũng có người giúp việc, không phải ai cũng có thể tùy tiện xông vào động tay động chân với em." Bùi Vũ Triết nhàn nhạt nói xong, chống tay trên ghế salon, chăm chú nhìn người phụ nữ nhỏ trong góc: "Nghe lời, được không?"
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Dụ Thiên Tuyết có sự ưu sầu nhàn nhạt, ngửa đầu nhìn trần nhà, vẫn là lắc lắc đầu.
"Sau này em sẽ tự mình cẩn thận, nếu đã ổn định cuộc sống ở nơi này, cũng đã thu xếp xong, em không có lý do gì chuyển đi nữa." Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng nói, hàng mi như cánh bướm từ từ nhắm lại: "Đây chẳng qua là kế tạm thời thích ứng, nếu em chuyển về nhà anh thì hoàn toàn thừa nhận với bên ngoài về mối quan hệ của chúng ta, nhưng chúng ta thật sự không có mối quan hệ đó….."
Cô không muốn bởi vì lừa gạt Nam Cung Kình Hiên mà lại phải dựa vào Bùi Vũ Triết, cô không làm được.
Tay của Bùi Vũ Triết từ từ nắm chặt.
"Em không muốn để cho chúng ta có bất kỳ quan hệ gì, đúng không?" Trên gương mặt luôn luôn ưu nhã lạnh nhạt có chút băng lãnh, nhưng vẫn bình tĩnh như cũ.
Dụ Thiên Tuyết nghe được có cái gì không đúng, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng anh, nghiêm túc nói: "Bùi Vũ Triết, em chỉ coi anh là bạn bè."
Khóe miệng Bùi Vũ Triết nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Tại sao cũng chỉ là bạn bè? Thiên Tuyết, anh đã nghĩ về vấn đề này rất nhiều lần, anh cũng đã cho bản thân rất nhiều lý do." Bùi Vũ Triết đến gần cô, vén tóc rơi trên trán cô nói rõ ràng từng chữ từng chữ để cho cô nghe được rõ: "Chẳng hạn như em chính là cảm kích mẹ của anh đã cứu em năm năm về trước, không muốn bình thản an ổn lệ thuộc vào anh, ở chung một chỗ với anh, chẳng hạn như em chỉ là coi anh như một bệnh nhân, không thừa nhận anh là một người đàn ông bình thường có khả năng mang hạnh phúc đến cho em, còn nữa, ví dụ như em ghét bỏ bản thân là một người phụ nữ chưa kết hôn mà có con, mang theo một đứa bé năm tuổi không có tư cách tái giá với anh….. Rất nhiều rất nhiều, anh đã nghĩ tới nhiều nguyên nhân như thế, nhưng người mà em nghĩ đến lại không phải là anh."
Bùi Vũ Triết lẳng lặng nhìn cô chăm chú, thấp giọng hỏi: "Nguyên nhân chính xác là cái gì, em hãy nói cho anh biết."
Dụ Thiên Tuyết có chút luống cuống, cô chưa từng thấy qua Bùi Vũ Triết như thế này, suy nghĩ rõ ràng đến mức khiến người ta sợ hãi, trước kia, cô nói chuyện với anh hơn phân nửa đều có sự mập mờ, nhưng ít nhất anh cũng sẽ không bức bách gắt gao, còn bây giờ, tại sao anh nóng lòng muốn biết lý do như vậy?
"Em….." Cô hao hết tâm tư suy nghĩ, đầu óc vẫn là một mảnh hỗn độn.
"Không nghĩ ra nguyên nhân sao? Vậy thì hãy nghe anh nói." Bùi Vũ Triết bưng lấy mặt của cô, thấp giọng hỏi: "Em vẫn còn muốn ở chung một chỗ cùng với người đàn ông kia, em muốn chờ đợi anh ta hối cãi, vứt bỏ cô vợ chưa cưới hiện tại của anh ta để cưới em vào cửa, đúng không?"
"Không!" Dụ Thiên Tuyết giật mình một cái phản ứng kịp, trong đôi mắt trong suốt trong có sự kiên quyết kháng cự: "Anh ta đừng hòng nhận lại Tiểu Ảnh, chuyện năm đó, cả đời em cũng sẽ không tha thứ cho anh ta!"
Bùi Vũ Triết lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt chậm rãi lắng đọng.
"Được, vậy nếu nguyên nhân không phải là anh ta, anh hỏi em," Giọng nói của anh hơi ám ách: "Thiên Tuyết, em có yêu anh không?"
"Em….." Dụ Thiên Tuyết ngớ ra, cô chưa từng nhìn thẳng vào vấn đề này, từ trước tới giờ cô đều chỉ xem Bùi Vũ Triết như bạn bè.
Ánh mắt cô mê mang, giống như bên trong có sương mù ngàn năm không tiêu tan.
“Suy nghĩ của em không rõ ràng lắm đúng không?" Bùi Vũ Triết thật thấp nói: "Nhưng mà Thiên Tuyết, anh yêu em, anh có thể khẳng định."
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết chấn động, tay khẩn trương nắm chặt áo bọc ghế salon.
Đây là thổ lộ, sự thổ lộ thẳng thắn nhất.
Ngay thời điểm cô khẩn trương luống cuống không biết nên làm sao đáp lại, nụ hôn của Bùi Vũ Triết rơi xuống, hôn vào đôi mắt cô, ngay sau đó là gò má, chóp mũi, cằm, bao gồm cả vành tai mềm mịn trắng nõn, anh đều hôn từng chút từng chút.
"….." Trong nháy mắt bị hôn lên vành tai nhạy cảm, Dụ Thiên Tuyết run rẩy một hồi, theo bản năng giơ tay chống đỡ lồng ngực của anh: "Bùi Vũ Triết, đủ rồi, anh dừng lại, không nên làm loạn!"
"Anh không có làm loạn, anh vẫn luôn muốn làm như thế này nhưng anh lại muốn tôn trọng em, không có sự đồng ý của em, căn bản là anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì thương tổn đến em, nhưng nếu như anh vẫn tôn trọng em như vậy, thì vĩnh viễn cũng không có biện pháp nào đi vào trong lòng em." Trong đôi mắt của Bùi Vũ Triết đã nhiễm dục vọng, giọng nói đậm đà nhẹ nhàng: "Thiên Tuyết, em vĩnh viễn không biết sự đề phòng trong lòng em đối với người khác rất nặng, anh vẫn luôn luôn đứng ngoài cửa, liên tục gõ cửa, em cũng không chịu mở cửa để anh đi vào."
Dụ Thiên Tuyết có chút luống cuống, bởi vì anh càng lúc càng ôm cô chặt hơn trong ngực, cả người cô cũng đã nằm ngang trên một bên ghế salon, bị lồng ngực cùng thân thể của anh bức bách ở trong góc của ghế salon xốp dầy.
"Bùi Vũ Triết, anh không nên kích động, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói, anh không được….." Cô cau mày, đẩy ra ngăn chặn lồng ngực của anh.
"Anh đợi quá lâu rồi….." Bùi Vũ Triết cúi đầu thở dài một tiếng, đôi mắt mê ly bị sự khát khao bao trùm, bàn tay chế trụ gáy của cô rồi hôn xuống, mạnh mẽ che kín môi cô, Dụ Thiên Tuyết cả kinh trợn to hai mắt "Ưm ưm" chống cự, Bùi Vũ Triết cũng không buông lỏng chút nào, cạy kẽ răng cắn chặt của cô ra, nụ hôn xâm nhập sâu vào bên trong.
Cho tới nay anh cũng chưa hề sâu sắc nếm qua hương vị ngọt ngào của cô như thế, mê say thưởng thức một lần rồi lại một lần, dần dà gần như xâm phạm cô.
Dụ Thiên Tuyết liều mạng lắc đầu chống cự, cả người cũng toát ra mồ hôi, cô chưa hề biết người đàn ông có vẻ ngoài ôn tồn này lại có sức lực lớn đến vậy! Trong cái nháy mắt đầu lưỡi bị chạm vào cả người cô như có dòng điện tán loạn, liều mạng đẩy anh, bàn tay đang bao phủ gáy cô lại đột nhiên dùng sức, đau đến toàn thân cô cũng bắt đầu phát run!
Không được..... Không nên như vậy!
"Bùi Vũ Triết anh buông ra! Đừng đụng vào tôi! Tiểu Ảnh đang ở phòng bên cạnh anh không nên làm loạn!" Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết trắng bệch, nước mắt cũng đã rớt xuống, giùng giằng kịch liệt muốn trốn xuống ghế salon.
"Anh biết rõ thằng bé đang ở đây, không phải hôm nay thằng bé đã thừa nhận quan hệ của chúng ta rồi sao?" Bùi Vũ Triết bắt được hai tay đang lộn xộn của cô đặt lên đỉnh đầu, đôi mắt tối tăm đầy dục vọng: "Thằng bé biết rõ so với kia người đàn ông kia thì anh có tư cách đứng ở bên cạnh em hơn, em không muốn thằng bé nghe được thì đừng kêu loạn, ngoan....."