Người trước mắt này, có thật là tên biến thái kia không vậy? Anh vì sao trông như không nhận ra cô nữa? Hơn nửa năm không gặp, anh không phải không nhìn thấy liền quên cô hay sao chứ? Nói cách khác, trước sau hai người, vì sao lại trái ngược như vậy? Anh lại ở tình huống này, vươn tay ra giúp cô? Thậm chí ôn nhu như thế nói đỡ cô đứng lên! Quá kỳ quái đi! Quá đáng giật mình đi! Chẳng lẽ cô đang nằm mơ? Nhưng nếu nằm mơ sao chân cô lại đau như vậy?
Không! Không đúng! Sẽ không thể chỉ đơn giản như vậy!
Đồng Thiên Ái nhìn anh một lần nữa, ánh mắt hoài nghi lườm lườm Tần Tấn Dương trước mắt cô, đánh giá thật cẩn thận, muốn tìm từ trên người anh, moi chút tin tức. Cứ như vậy hồi lâu, cũng không tìm ra bất cứ một chút khác thường nào.
Trong đầu Đồng Thiên Ái tính đi tính lại mọi khả năng, anh là cố ý đi? Không lẽ anh không nhận ra cô? Không lẽ anh bị xe đụng, rồi cứ như thế mất trí nhớ?
Cũng có thể nói, một màn này, giống như cảnh trong phim vậy!
Vương tử đến giải cứu công chúa? Buồn cười ở chỗ, anh là vương tử, còn cô chỉ là một con vịt xấu xí!
Tay anh vẫn ở giữa không trung, im lặng, nhưng lại mang theo ý mời gọi. Tần Tấn dương mím môi, nụ cười tắt ngấm, nét bình thản trong mắt cũng biến đâu mất. Nói nhỏ chỉ có hai người nghe thấy được, uy hiếp:
- Mau đưa tay cho anh!
- ...
Đông Thiên Ái kinh ngac, miệng há to, hôn mê...
Toàn bộ nghi ngờ, toàn bộ suy đoán, toàn bộ khả năng với không có khả năng, bởi vì những lời này của anh, biết mất dạng chỉ trong nháy mắt. Ngay sau đó, cơn tức giận bùng lên trong lòng.
Anh đều không phải diễn kịch! Lại càng không phải mất trí nhớ! Căn bản là không có quên cô, mà rõ ràng nhớ rõ cô! Lời anh nói là bằng chứng tốt nhất cho tất cả mọi chuyện!
Tần Tần Dương thấy nàng vẫn không nhúc nhích, nghiến răng nghiến lợi nói với nàng:
- Đồng Thiên Ái! Mau đưa tay em đây!
Nhiều người đang nhìn như vậy, anh cho cô bậc thang để xuống, cô lại không biết đường mà cho anh sao? Huống chi bây giờ hai người đã trở thành mục tiêu chú ý của toàn bộ mọi người ở đây!
Anh còn gọi cô là ” Đồng Thiên Ái!”! Anh rõ ràng là vẫn nhớ kĩ nha! Thậm chí tên cô cũng gọi được rõ như vậy!
Ngậm miệng lại, tiếp tục theo dõi anh. Sau đó, không hề do dự hung hăng gạt tay anh ra. “Ba ” một tiếng. Tần Tấn Dương nhìn cô, có chút không tin, sự kinh ngạc trong mắt dần dần biến mất, lập tức lộ ra vẻ thâm trầm đầy nguy hiểm. Mà cô cũng nâng mặt lên, mắt nhìn thẳng vào anh.
Con nhím nhỏ này, lại có can đảm gạt tay anh ra? Hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như thế!
Mọi người đều đứng sững sờ tai chỗ. Bốn phía chung quanh dường như chỉ còn lại hai người bọn họ, mà có thể trong thế giới của hai người họ, mỗi người cũng chỉ thấy đối phương. Còn có cùng nhau tỉ thí lòng kiêu ngạo, tự tôn...
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy sợ hãi khi bị ánh mắt này của anh nhìn chằm chằm. Thế nhưng cô lại không lui bước, cắn răng, tay bám vào tường, chậm rãi đứng lên. Đau đớn nơi mắt cá chân, cũng không thèm để ý đến nữa. Cô có thể hạ giọng, có thể tỏ ra yếu đuối trước mặt bất cứ ai, chứ tuyệt đối không để lộ ra chút thấp kém, đáng thương nào trước mặt anh!
- Thật không phải, Tần tổng giám đốc! cảm ơn ý tốt của ngài!
Lời vừa dứt, miệng liền cười nhạt.
Tấn Tấn Dương không hề hé răng nửa lời, mím lại môi, ánh mắt tập trung trên mặt cô, báo hiệu bão tố sắp đến, làm cô không khỏi toát mồ hôi lạnh!
- ....
Đồng Thiên Ái nhịn không được nuốt nuốt nước bọt, lòng bàn tay cũng lạnh đi.
Anh muốn làm cái gì? Đây là ánh mắt gì? Sẽ không phải lại muốn đánh cô đi?
Ánh mắt lướt qua đám người bên cạnh, lúc này mới kinh ngạc phát hiện toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Đôi lông mày vốn đã giãn ra, bất giác nhíu lại.
A a a ——– Lại còn có nhiều người như vậy nha —–
Lúc này Quan Nghị đã tiến lại gần bên hai người, hướng phía Đồng Thiên Ái mỉnh cười:
- Vị tiểu thư này, chân cô không sao chứ?
Quả nhiên gần mực thì đen nha! Lại còn giống như tên biến thái kia, trước mặt cô, làm bộ không nhận ra cô!
Đồng Thiên Ái nhếch miệng, có chút cứng nhắc nói:
- Không có việc gì... Bây giờ không còn đau nữa...
Thậm chí cả thói lễ phép cũng dẹp, câu ” cám ơn” này cũng không cần nói! Đối với loại người nguy hiểm như sài lang hổ báo như bọn họ, tất cả phải tránh cho thật xa!
Sau đó cũng không thèm cười lấy một cái với bọn họ, xoay người khập khiễng bước ra khỏi đám đông.
- Xin lỗi!... Mọi người làm ơn nhường đường một chút!...Xin lỗi!
Giọng nữ vang lên, không ngừng nói xin lỗi. Tần Tấn Dương nhìn theo bóng lưng cô rời đi, hai tròng mắt đóng băng. Quan Nghị thu hồi tầm mắt, đối diện với Tần Tần Dương, ngẩn ra. Ách.. ánh mắt tên tiểu tử thúi này... Thực sự làm cho người ta sởn tóc gáy nha...
- Đồng Thiên Ái... Anh sẽ khiến em phải hối hận...
Bóng dáng nàng biết mất ở trong tầm mắt, Tần Tấn Dương chậm rãi xoay người, khôi phục vẻ ung dung, tiêu sái trước đó:
- Đi!
Quan Nghị vội vã đuổi theo:
- Đi đâu?
- Đi xem những công ty mới thu mua! Còn có các công nhân viên nữa...
Tiếng Tần Tấn Dương từ phía trước nhẹ nhàng truyền tới.
Toilet.
Đồng Thiên Ái ngẩng đầu, nhìn vào vẻ mặt đưa đám của mình trong gương, thầm nhủ:
- Đồ ngốc! Đang làm cái gì vậy? Phen này thì xong đời rồi!
Làm sao bây giờ... cô nên làm cái gì bây giờ...
Biết thế này, lúc nãy liền nắm lấy tay anh, cũng chỉ nắm lấy vài giây, cũng không mất miếng thịt nào đi! Anh làm bộ không nhận ra cô, thì cô cũng có thể làm bộ không quen chứ? Đồng Thiên Ái! Tại sao không làm như thế chứ??????
Từ mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn, lúc này mời không nhịn được lấy tay xoa xoa.