Sao còn gọi tới, anh ta đang làm cái gì vậy?
Đồng Thiên Ái có chút không tình nguyện lần nữa ấn phím call, "Alo" một tiếng, giọng điệu rất tức giận.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười trầm thấp, ngay sau đó là một âm thanh hài hước, " Thế nao? Em mất hứng khi tôi gọi điện thoại cho em sao?"
"Không có." Cô buồn buồn nói.
Cô nào dám mất hứng! Cô dám sao? Anh là tổng giám đốc cao cao tại thượng! Cô chung quy cũng chỉ là một tiểu cô nhi! Cô nào dám!
" Tại sao tôi có cảm giác em đang rất không cao hứng vậy?" Anh nhất quyết không tha, hỏi.
Hít thở sâu một hơi, lên tiếng phủ nhận, "Tôi không có."
" Tôi có cảm giác em có" Anh vẫn cố chấp.
" Tôi không có!"
" Em rõ ràng là có!"
... .........
Cô sắp hôn mê! Gọi điện thoại tới đây, chỉ vì cái đề tài " Có hay không có". Nói cũng rất lâu, thật lãng phí tiền điện thoại, anh ta không tiếc tiền sao?
Cau mày, cô quyết định không tiếp tục cùng anh dây dưa nữa, " Anh có gì muốn nói thì nói đi! Tôi muốn cúp điện thoại!"
" Em dám" Anh hung tợn quát.
Đồng Thiên Ái không nhịn được muốn phát điên lên, nghiến răng nghiến lợi nói, "Tần Tấn Dương! Đến tột cùng anh muốn thế nào!" Người này! Quả thực hết thuốc chữa.
"Mấy giờ về?" Tiếng cười trầm thấp.
Hồi tưởng lại mặt của anh, trước mắt dường như cũng hiện lên nụ cười của anh. Khẽ hai mắt nheo lại, cực kỳ giống một con hồ ly giảo hoạt.
Xe chợt thắng gấp, Đồng Thiên Ái cả người ngửa ra sau đi, lại nằng nặng cả người đổ về phía trước.
Sơ ý một chút, điện thoại trên tay rơi xuống, phát ra tiếng vang trầm muộn.
" Chuyện gì xảy ra vậy"
" Tài xế tài xế! Thế nào lại thắng xe"
Tài xế vội vàng xin lỗi giải thích, "Thấy một con mèo, cho nên liền dừng ngay ! Thật ngại quá! Thật ngại quá!"
Trong xe buýt, hành khách bắt đầu kêu la. Trải qua sự việc này, thực sự làm cho người ta run sợ. Nếu xảy ra tai nạn, thực sự là chết oan mà!
Kinh sợ đi qua, Đồng Thiên Ái vỗ vỗ ngực, cố giả bộ trấn định.
Điện thoại đánh rơi dưới chân, có chút đau lòng cầm trong tay. Đây chính là vật xa xỉ nhất của cô.
Đầu bên kia truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Tần Tấn Dương, sau đó lại từ từ vang lên.
Cho đến khi điện thoai để gần bên tai, giọng nói đầy lo lắng của anh vẫn đang tiếp tục, "Thiên Ái? . . . . . . Đồng Thiên Ái? . . . . . . Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? . . . . . . Trả lời anh đi! . . . . . ."
Trên xe buýt đầy ắp người, trong lòng chợt yên tĩnh một mảnh.
Tất cả âm thanh quanh mình, đều không nghe được, chỉ nghe được tiếng anh tha thiết gọi ầm ĩ, từng tiếng từng tiếng.
"Đồng Thiên Ái! . . . . . . Thiên Ái! . . . . . . Em có ở đấy không?... ...."
Một lâu sau, cô mới bắt đầu mở miệng. Vừa mới phát ra âm thanh, nhưng lại có chút khác thường, chát chát, " Alo...."
Cũng là một giây kế tiếp, núi lửa bộc phát, " Em rốt cuộc đang làm gì, mau trả lời tôi!"
Tiếng hét vang lên, trực tiếp xuyên thẳng qua màng nhĩ. Anh đang tức cái gì? Tại sao muốn tức giận như vậy? Thật ra thì, căn bản là không có cái gì đáng phải tức giận! Thật sự là kỳ quái!
"Tôi ở trên xe, mới vừa rồi tài xế dừng gấp, điện thoại di động rơi xuống." Đồng Thiên Ái nghiêm túc trả lời.
"... ..." Không nói gì, bỗng nhiên lại một trận rống to, "Em ngu ngốc sao, em bây giờ đang ở trên xe công cộng, tại sao lại không nói cho tôi?"
Đồng Thiên Ái ảo não rên rỉ, "Anh không có hỏi tôi."
"Về sau khi ở trên xe, có thể không nhận điện thoại của tôi! Nghe rõ chưa?" Tần Tấn Dương bá đạo ra lệnh
"... ........" Trầm mặc.
Hiện tại câu trả lời tót nhất chính là trầm mặc. Cô có nên giữ vững sự trầm mặc không.
" Mấy giờ tối về?" Lại trở về đề tài ban đầu.
Đồng Thiên Ái nắm di động, nhìn phía ngoài cửa sổ, "Hôm nay tôi có ca đêm, đến sáng ngày thứ hai."
Đầu điện thoại bên kia " Nha" một tiếng, chỉ là không hài lòng, "Biết, vậy cứ như thế! Tôi ở nhà chờ em!"
Đồng Thiên Ái lại chậm chạp không có đem điện thoại di động cắt đứt, nghe"Tút tút tút ——" , một chuỗi âm thanh dài, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác nói không nên lời.
Hết giờ làm buổi chiều ở cửa hàng bánh ngọt, đã là bảy giờ tối, vội vã tiếp tục đi làm ca đêm. Trên đường thuận tiện mua chút bánh beo lót dạ, đi đến địa điểm.
" Leng keng......" Cửa cảm ứng tự động mở ra.
Đồng Thiên Ái khuôn mặt tươi cười, tinh thần xung mãn nói, " Hoan nghênh quý khách!"
Thời gian tí tách trôi qua, ngày đêm im hơi lặng tiếng trong sự luân hồi. Trăng sáng hạ xuống xong, mặt trời mọc. Một ngày mới lại bắt đầu.
Lúc trở lại nhà trọ đã là tám giờ ba mươi phút sáng.
Lấy chía khóa ra, mở cửa.
Bức tranh khổng lồ đập vào mắt. Nhưng giờ phút này, Đồng Thiên Ái lại không có cảm giác chán ghét hay chói mắt mà lại là uy nghiêm.
Cái gì nha? Đồng Thiên Ái! Đầu óc của ngươi không tỉnh táo rồi sao? Cái này là biến thái nam vẽ đấy!
Chu mỏ, thay dép.
Trong phòng trống rỗng, không một bóng người.
Phải! Không có ai chờ đợi cô.
Tầm mắt có chút ảm đạm, nghiêng mắt nhìn thấy trên khay trà để một tờ giấy.
Đi tới, khom lưng đem giấy cầm lên, nét bút cứng cáp, cũng giống như con người anh vậy.
"Đồng Thiên Ái! Đột nhiên có chuyện, tôi phải đi Anh quốc! Hai ngày nữa trở lại! Nhớ không cho ăn qua loa! Nếu tôi biết được thì em chết chắc!"
Người gửi: Tần Tấn Dương.
Đồng Thiên Ái cầm tờ giấy trong tay, vo lại, " Ghê tởm. Đồ biến thái! Tốt nhất là đừng bao giờ trở lại! Anh mới chết chắc!"