Mở cửa phòng, trong phòng tối đen như mực. Đưa tay đem đèn mở lên, trong nháy mắt sáng ngời một mảnh.
Tần Tấn Dương nhẹ nhàng hướng căn phòng kia ngủ đi tới, cửa nửa che, cũng không có đóng. Tay nắm chặt tay nắm cửa, do dự chốc lát, vẫn là nhịn không đem cửa phòng ngủ mở ra.
Nhưng vào lúc này, một đống lớn quyển sách trên cửa "Thình thịch oành ——" Rơi xuống, đập vào trên đầu người nào đó.
". . . . . ." Người nào đó kinh ngạc chết đứng.
Đầu có chút"Ong ong" vang vang, xoa huyệt Thái Dương, đè xuống chốt mở trên vách tường. Bên trong gian phòng —— Lại không có một bóng người!
Tần Tấn Dương nhìn chiếc giường chỉnh tề, đôi tay nắm thành nắm đấm, dùng Anh ngữ mắng, "Fuck!"
Cô gái chết tiệt kia! Dám không ở nơi này ngủ! Cô đã đi đâu? Chẳng lẽ lại trở về ổ chim sẻ của cô ấy hay sao? Hay là, cô cố ý làm như vậy?
Càng nghĩ càng tức giận, xoay người liền muốn đi bắt người.
Ngẩng đầu nhìn thấy trên cửa đối diện với anh dán một tờ giấy, vẽ một khuôn mặt tươi cười thật to, dường như cũng đang cười nhạo anh.
Đưa tay đem tờ giấy kéo xuống, đập vào đáy mắt chính là bút tích thanh tú. Nhìn tờ giấy này, bên tai dường như cũng đang vang vang âm thanh tràn đầy sức sống của cô——
"Uy! Biến thái chết tiệt! Nếu như anh thấy được phong thư này, đã nói lên anh đối với tôi ý đồ bất chính!"
"Nói! Có phải anh nửa đêm vào phòng của tôi hay không? Anh muốn làm gì tôi?"
"Bị tôi chỉnh rồi! Hừ! Đây chính là kết quả của anh! Lần sau cẩn thận một chút cho tôi !"
"Anh nhất định lại muốn đi bắt tôi đúng không? Nhưng tôi không có trộm đi! Tối hôm nay tôi đi làm, cứ như vậy nhé!"
"Đồng Thiên Ái. . . . . ." Nhìn tờ giấy cô lưu lại, khóe miệng chợt cong lên.
Cùng thời khắc đó, bên trong gian bán thức ăn nhanh Hảo Đức Đồng Thiên Ái nhảy mũi một cái.
"Ắt xì hơi...!" Vuốt vuốt lỗ mũi, tay nhỏ bé vòng quanh ngực, xoay người dựa vào quầy.
Trong lòng đang cười thầm, một đôi mắt to cong thành hình trăng sáng đáng yêu. Không biết tên biến thái cuồng đó có bị nện vào không! Hắc hắc he he! Nện vào coi như anh ta xui xẻo, đáng đời!
Ngón tay gõ cánh tay, âm thầm suy tư, một tháng này nên chịu đựng như thế nào.
Đầu đi phía trái nghiêng một cái, "Hừ! Đối chọi đến cùng với anh ta!"
Đến thời điểm thay ca, đã là tám giờ sáng.
Đồng Thiên Ái kéo bước chân nặng nề đi, thậm chí ngay cả khi ngồi ở trên xe buýt đều ngủ gà ngủ gật. Cô thực sự buồn ngủ quá oh! Đang muốn móc ra cái chìa khóa mở cửa, ngẩng đầu nhìn thấy cửa phòng tự động mở ra.
Tần Tấn Dương mặc áo sơ mi trắng tinh, ống tay áo tùy ý xắn lên. Hướng xuống nhìn lại, quần tây màu đen, không có mang giày da, đang mang. . . . . .
Đem túi đeo lưng hướng trên đầu anh đập tới, "Tần Tấn Dương! Gã biến thái này! Sao anh lai mang dép Kitty của tôi! Anh cố ý có phải hay không! Anh mang nó muốn bung ra rồi kia!"
"Hửm? Vậy sao? Hư rồi sao?" Tần Tấn Dương làm bộ vô tội.
Đồng Thiên Ái vội vàng ngồi xổm xuống, chỉ vào ngón chân lớn lộ ra ngoài của anh, cắn răng nghiến lợi nói, "Mau cởi ra!"
"Không cởi!" Anh tính trẻ con cự tuyệt, thuận tiện giật giật ngón chân lớn đó.
Ngày đầu tiên của bản hợp đồng, trong tiếng mắng mỏ la hét của cô, cùng với tiếng cười đùa sang sảng của anh, bắt đầu triển khai.