Edit: Maria Liêu
Beta: Ha.chi+yunafr
Vừa lúc đó, trước người của cô chợt thoáng xuất hiện một bóng đen.
Hốc mắt còn nước mắt chưa kịp lau đi,cô cố khắc chế không cho nó rơi xuống. Chợt ngẩng đầu lên, muốn xem người trước mặt là người nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong, ánh mắt nâng lên nhìn người trước mặt, trong nháy mắt trở nên ảm đạm vô cùng.
Đứng ở trước mặt cô là một bác hơn sáu mươi tuổi, mặc đồng phục bảo vệ.
Cúi đầu, nhìn người ngồi ở trên bậc thang đang co rúm lại vì lạnh, tốt bụng khuyên bảo, "Cháu gái nhỏ, trời tối rồi! Bác xem cháu đã ngồi thật lâu! Thế nào còn không trở về a!"
"Cháu. . . . . ." Đồng Thiên Ái vừa cúi đầu, đưa tay lau nước mắt.
Lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ồn lớn tuổi hiền lành đứng trước người, nâng lên khóe miệng, mỉm cười trả lời. Nhưng lại phát hiện mình làm sao cũng không cười nỗi.
Hiện tại, nụ cười đối với cô mà nói, thật sự là quá khó khăn!
Ông bác nhìn thấy bộ dáng thống khổ của cô, lại nhìn hình người phụ nữ trên bia mộ, cho là cô đang nhớ người thân. Mở miệng tiếp tục an ủi, "Cháu gái! Đây là mẹ cháu à? Cháu không nên buồn như vậy!"
"Nếu không, mẹ cháu nhìn thấy cháu như vậy, cũng sẽ không yên tâm đâu!" Nói xong, cảm khái thở dài một tiếng.
Đồng Thiên Ái gật đầu một cái, từ trên bậc thang đứng dậy, vỗ vỗ bờ mông, hướng về phía ông lạnh nhạt nói, "Bác. . . . . . Cháu đang chờ người. . . . . . Dạ. . . . . . Chờ một người. . . . . ."
Cô chờ người, đáng tiếc người đó không tới!
Lần này, mình lại đoán sai! Lần nữa bị người vứt bỏ!
"Người? Hiện tại cũng mấy giờ rồi a! Trời đã tối rồi! Nghĩa trang chuẩn bị đóng cửa rồi!" Ông bác giật mình nói.
"Đóng cửa. . . . . ." Đồng Thiên Ái nỉ non lập lại lời của ông.
Giống như là bị điện giật, vừa vội vàng xoay người, bắt đầu thu dọn đồ đạc, "Thật xin lỗi! Bác! Cháu hiện tại liền đi! Thật xin lỗi! Thật xin lỗi!"
Vẫn nỉ non lập lại "Thật xin lỗi" ba chữ này, trong thanh âm cũng bắt đầu run rẩy.
Đồng Thiên Ái nhanh chóng thu thập xong, ngẩng đầu nhìn hình của mẹ, chợt hốc mắt chua xót, hướng về phía hình mẹ im lặng nói.
Mẹ. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .
Thật xin lỗi mẹ. . . . . . Thiên Ái. . . . . . Hôm nay còn nói sẽ có người tới gặp mẹ. . . . . .
Hiện tại. . . . . . Anh ấy. . . . . . Không tới được rồi. . . . . .
Lão nhân gia tựa hồ là nhận thấy được cô có cái gì đó không đúng, vừa lo lắng nói, "Cháu gái! Trời tối! Đi đường cẩn thận một chút a! Nơi này gọi tắc xi khó khăn, Bác cùng cháu đi gọi xe?"
"Không. . . . . . Không. . . . . . Cám ơn bác. . . . . ." Nhìn mẹ một lúc, xoay người hướng ông bác chào một cái.
Cõi lòng Đồng Thiên Ái ôm đầy gì đó, xoay người sải bước rời đi.
Nước mắt tung bay trong không khí, chỉ biết tâm cô đã chết đi, cô đơn rời khỏi.
Trong vở kịch này, mình cuối cùng không phải nhân vật chính.
Có thể hoàn toàn chào cảm ơn rồi.
Đi ra khỏi Nam Sơn, dọc theo đương bộ, đi một đoạn rất dài.
Không có tắc xi, thỉnh thoảng có mấy chiếc xe gào thét chạy nhanh qua. Gió bên tai, phát ra âm thanh "Ong ong ——", Đồng Thiên Ái lại cảm giác toàn thế giới tự hồ chỉ còn lại mình cô.
Cảm giác cô đơn như vậy.
Rốt cuộc, một chiếc tắc xi chạy qua, phía trước cô ngừng xe lại.
Tài xế là một người trung niên đàng hoàng nhiệt tâm, nhìn thấy cô một cô gái nhỏ ở trên đường, có chút không yên lòng thò đầu ra hô, « Cháu gái nhỏ! Nơi này khó gọi xe lắm! Cô muốn đi xe không?"
"Dạ? . . . . . . Dạ! . . . . . . Cháu đang muốn trở lại Đài Bắc. . . . . ." Đồng Thiên Ái bước chân mở ra, lấy lại tinh thần nhẹ giọng trả lời.
Ngồi ở trong tắc xi, nhìn bóng đêm Đài Bắc trở đã tối dần.
Đồng Thiên Ái đầu dựa vào cửa sổ, từ từ nhắm hai mắt lại. Đáy mắt chợt nóng lên, ngay cả mình cũng có thể cảm nhận được sự ướt át.
Thực sự, sẽ không còn liên quan rồi sao?
Giữa bọn họ, thực sự cứ như vậy kết thúc sao?
Tần Tấn Dương. . . . . .
Thời điểm trở lại Đài Bắc, đã gần tám giờ.
Tài xế đem xe dừng sát ở ven đường, cũng không có tắt máy, nghiêng đầu ngắm nhìn Cao ốc trước mặt, "Tiểu thư! Là nơi này sao?"
Đồng Thiên Ái không ngẩng đầu, tay trực tiếp lấy tiền ra, đặt ở trên xe, "Cảm ơn bác tài! Chính là chỗ này! Thực sự cám ơn bác!" Nói xong, mở cửa xe, cả người chui ra xe.
"Tiểu thư! Còn tiền thối của cô!" Tài xế vội vàng hô một tiếng.
Đồng Thiên Ái căn bản không nghe được tiếng gọi ầm ĩ sau lưng, cũng không thèm nhìn đường, hướng phía trước mà đi, trong đầu buồn bực não nề bước đi.
Không chú ý liền đụng người.
"Ai? Cái người này, chuyện gì xảy ra đây! Đi bộ không nhìn đường sao?" Người bị đụng có chút tức giận, ngẩng đầu dừng lại rống to, mặt có chút hồng.
Đồng Thiên Ái vội vàng cúi đầu, nói xin lỗi, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Liên tiếp nói vô số lần "Thật xin lỗi", cũng không có ý tứ dừng lại.
Lần này, người bị đụng ngược lại có chút ngượng ngùng, vẩy tay, lúng túng lên tiếng, "Không sao! Lần sau đi bộ nhìn đường đi một chút! Bộ dáng như vậy cũng không hay!"
". . . . . ." Cô chỉ là gật đầu một cái, không nói gì thêm.
Đèn xanh đèn đỏ, không thể làm gì khác hơn là đứng ở vằn rạch, có chút trống rỗng ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng nhìn rõ. Bốn chữ to, đột nhiên chiếu vào mắt —— Vịnh Cao ốc.
Lúc nào thì nói? Cô từ lúc nào mở miệng nói ra? Cô lại có thể đối với tài xế nói đến nơi này?
Vịnh Cao ốc? Hắn và nhà của mình?
Là phản ứng bản năng của mình sao? Mình mở miệng nói qua bốn chữ này lúc nào mà bây giờ cô cư nhiên đứng ở trước mặt tòa Cao ốc này.
Cô phải về nhà, là nơi này sao?
Đèn đỏ đã nhảy qua, chuyển thành đèn xanh. Mọi người bên cạnh ngay sau đó mở ra bước chân, sải bước sải bước đi qua bên người cô. Giữa người với người, thời điểm đi qua sẽ nâng lên một trận gió.
Đồng Thiên Ái ngơ ngác đứng tại chỗ, nhắm mắt lại, trong nháy mắt liền bật khóc.
Xoay người, hít thở sâu, kiên định bước về phía trước.
Từ từ đi, từng bước từng bước, lúc này nên rời đi thôi.