Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Chương 200: Vị hôn phu, vị hôn thê

Edit:taichung_mira

beta:yunafr

Tần Tấn Dương nhìn ra cửa lớn, bóng dáng cô đã biến mắt trong đáy mắt, chợt cảm thấy phiền não lạ thường, trong lòng lại giống như có cả một đám lửa, nhưng không có cách nào phát tiết

“Đáng chết!”

Khẽ nguyền rủa một tiếng, đồng thời xoay người, tay nắm lại thành quyền, gân xanh nổi cả lên, ngay sau đó liền nặng nề đánh vào bàn làm việc

Chuyện như thế nào lại chuyển thành tình huống như vậy! Thật là đáng chết!

Có chút chán chường, ngồi xuống ghế, đưa tay che chán. Thật vất vả mới được như bây giờ, tự nhiên Du Ty Kỷ đột nhiên xuất hiện, quậy tất cả thành một đống rối tinh rối mù

Vừa giận vừa đùng đùng đứng lên, đi tới trước bàn làm việc. Ngồi trên ghế lớn, đưa tay đè xuống điện thoại nội bộ. Ngay sau đó, âm thanh “Uc ục---“ vang lên

Điện thoại thông sau ba giây, âm thanh có chút thê lương của Quan Nghị truyền đến; “Dạ?... Ngài nói sao ạ…”

“Gọi điện về biệt thự! Hỏi Vương mụ, Du Tư Kỷ về đến nhà chưa!” Tần Tấn Dương ngưng giọng nói

Quang Nghị khán nghị một tiếng, vô cùng không chịu nổi nói: “Làm ơn! Ngài không phải biết số sao? Sao không tự mình gọi điện về? Thiệt là!”

“ÍT nói nhảm! Bảo cậu gọi thì cậu liền gọi đi! Nếu như xác định cô ấy đã về biệt thự! Vậy liền lập tức lái xe về, nghĩ hết biện pháp, đem Du Tư Kỷ kéo về Anh cho tôi!” Tần Tấn Dương không chút nghĩ ngợi, trực tiếp ra lệnh

Đầu điện thoại bên kia Quang Nghị rống lớn: “Cái người này, tên tiểu tử thúi! Loại chuyện như vậy cũng quăng lên người tớ…”

“Tôi không muốn gặp lại cái người bám như khỉ đó nữa, cậu nói thẳng tớ đuổi cô ta đi cũng được!” Không nói thêm lời nào, liền cúp điện thoại

Bên kia, Quang Nghị cầm ống nghe máy, vô cùng oán trách, khẽ nguyền rủa: “Cái gì a! Tại sao lại biến thành tôi rồi! Sao lại muốn tôi đi đối phó với Du Tư Kỷ!”

Chợt, trong đầu không báo trước hiện lên một thân hình mềm mại, khuôn mặt nhỏ nhắn

Cảm thấy một dòng nước ấm bắt đầu khởi động, nhưng ngay cả bản thân cũng không phân biệt được đây là cái gì. Dạ? Là rung động sao? Còn là kích động nữa? Mấy năm không thấy cô, sao lại có thể có loại cảm giác này…

Lắc lắc đầu, muốn hất ra thân ảnh ảo ảnh vẫn lưu lại trong đầu kia

Đưa tay nhanh nhấn mấy số điện thoija, ở giây đầu tiên liền thông, anh liền hỏi: “Vương mụ! Tôi là Quang Nghị! Từ Kỳ có ở nhà không?”

“Từ Kỳ tiểu thư? Từ Kỳ tiểu thư không phải vẫn luôn ở Anh sao?” Âm thanh của Vương mụ toàn bộ đều là nghi hoặc

Quang Nghị nhíu mày, gương mặt trẻ con thoáng qua chút lo âu, liền giải thích: “Hôm nay Từ Kỳ tới Đài Loan rồi! Vương mụ! Cô ấy còn chưa về nhà sao?”

Vừa hỏi, trong đầu vừa tính thời gian

Nghiêng đầu liếc nìn đồng hồ trên vách tường, trong lòng có chút lo lắng. Đã qua 30 phút rồi, theo đạo lý mà nói, trong vòng 20 phút là có thể tới biệt thự rồi!

Sao còn chưa về nhà? Không phải là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?

“Vẫn chưa thấy người! Quang Nghị a, nếu không chờ một lát, dì lại gọi lại cho cháu!” Vương mụ dù gì cũng là quản gia lâu năm của nhà họ Tần, trấn tĩnh nói

Quang Nghị không thể làm gì khác hơn là “Dạ” một tiếng rồi cúp điện thoại

Một phòng làm việc nhỏ khác ở lầu cuối

Đồng Thiên Ái một thân một mình đứng bên cửa sổ, cảm thấy thật lạnh lẽo. tâm tình trong nháy mắt xuống thấp tới cực điểm, bởi vì lúc này, chân tướng đột nhiên ập tới

Bọn họ bên ngoài đã tuyên bố là vợ chồng chưa cưới, danh chính ngôn thuận, lại giống nhau, sinh ra ưu tú như vậy, một người là thiếu gia nhà giàu, một người là thiên kim đại gia. Cô bé kia dáng dấp cũng xinh đẹp đáng yêu, bọn họ mới đúng là một đôi a!

Thanh mai trúc mã! Còn bản thân là gì đây? Đúng a! Cô là gì đây? Có chút buồn cười nha!

Nhắm mắt lại, bắt đầu hổi tưởng tất cả những gì cùng anh trải qua. Bởi vì dấu son môi đó, anh phát lệnh truy nã, mà cô ngu ngơ, tự nhiên lại mắc câu

Cô vẫn nghĩ mình hướng về anh Bạch Minh , mà trái tim đó, tựa hồ vẫn rất rõ ràng, nhưng cứ vậy mà không tự chủ được, hướng về Tần Tấn Dương, ngay cả bản thân cũng không quản nỗi

Sau đó, anh Bạch Minh cũng rời đi. Sau đó nữa, cô cuối cùng vì bản thân tìm ra một lý do quan minh chính đại, cùng anh ở chung một chỗ

Mỗi ngày đều nói với bản thân như vậy, anh không cách xa như cô nghĩ, cũng không phải cao cao tại thượng đến như vậy. Nhưng là, cứ kéo dài, cảm giác không phải cũng sẽ mệt mỏi sao

Anh, quá ưu tú

Mà cô, lại quá đỗi bình thường

Chỗ của anh, cô không cách nào chạm đến. Cho dù hiện tại cùng anh đứng chung một chỗ, cho dù anh thật sự thích cô, nhưng các nhân tốt bên ngoài, tất cả đều có thể thật sự không cần suy tính sao?

Giống như bây giờ, anh làm thế nào đối mặt với người nhà?

Ở nơi Anh quốc xa xôi kia, Tần phu nhân, mẹ anh, chắc cũng vô cùng thích cô bé ấy! Chẳng lẽ anh muốn để mẹ mình thương tâm sao?

Không làm được a! Để tay lên ngực tự hỏi, xác định là không làm được!

………….

Bên ngoài cao ốc Tần thị, bức tường kính màu xanh chiếu ra thân ảnh màu hồng nhạt

Du Tư Kỷ đem tay nhỏ bé vòng ra sau lưng, đi tới đi lui, rất nhiều luần

Cái miệng nhỏ nhắn nói tầm, cũng mang theo biểu tình vui vẻ: “Ta mới không về nhà! May là ta thông minh, lừa tài xế, trở về nơi đây! Ta liền ở đây chờ, chờ Tần ca ca đi ra!”

Ai biết sau khi về cô có thể lại nhìn thấy Tần ca ca nữa không nha!

Dù sao cứ đứng canh ở đây cũng sẽ gặp được anh! Đây chắc chắn không sai!

Nghĩ đến không bao lâu nữa, sẽ được nhìn thấy Tần Tấn Dương sau nửa năm, Du Tư Kỷ đương nhiên vô cùng kích động. Bởi vì lúc trước, cha cô cùng Tần gia gia đã ở Anh quốc, tuyên bố với bên ngoài đám hỏi của hai nhà

Cho nên, thân phận bây giờ của cô, chính xác mà nói, phải là vợ chưa cưới của Tần ca ca rồi

Nghe người ta nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn”, mặc dù bọn họ còn chưa kết hôn, nhưng cũng đã tách nhau ra một thời gian dài như vậy, cũng có thể dùng câu này để nói đi!

Du Tư Kỷ nghểnh đầu, nhìn xe cộ đi tới đi lui, mong đợi Tần Tấn Dương đi ra