“Anh buông ra! Cách xa tôi một chút!” Đồng Thiên Ái liều chết đẩy hắn ra, trên mặt hiện rõ vẻ phấn chấn, đôi mắt đen liếc liếc nhìn người bên cạnh.
Tần Tấn Dương yên lặng, không nói gì thêm, nhìn cô một hồi thật lâu. Lại là câu nói này! Lúc nào cũng trốn tránh anh! Cô ấy còn muốn trốn đến khi nào? Anh chấp nhận kéo dài thời gian chung với cô! Một ngày nào đó, cô sẽ biết rõ trái tim mình muốn gì.
“Tôi đưa em về nhà!” ngồi lại vị trí tay lái đồng thời đạp chân ga, Tần Tấn Dương sâu kín nói.
Không khí lúc này hết sức trầm muộn, cảm giác đè nén ngưng tụ trong xe. Đồng Thiên Ái cảm thấy chiếc xe đang lao đi với tốc độ rất nhanh, vượt qua tất cả các xe khác trên mặt đường. Chán nản với mệt mỏi, Đồng Thiên Ái nhắm mắt nghỉ ngơi
Trong chốc lát, tốc độ xe giảm hẳn. Tốc độ chiếc xe cũng giống như bản thân cô. Lúc nào cũng từ từ, vững vàng, tiến từng bước một về phía trước. Đưa tay kéo lại túi xách có chút vô lực buông lỏng tay để mặc chiếc túi. Cảm thấy mệt quá… trong một thời gian ngắn như vậy có quá nhiều thứ xảy ra… cô thật sự rất mệt mỏi…
Điều gì cũng không muốn làm. Chỉ muốn nằm ở trên giường. Dây thần kinh ngủ bắt đầu làm việc gây cho cô cảm giác buồn ngủ… Đúng vậy… Ngủ… Trừ ngủ ra cái gì cũng không muốn làm. Ngủ sẽ khiến mình quên tất cả, quên tất cả…
Xe vừa dừng lại, Đồng Thiên Ái vội vàng mở cửa nhanh chóng bước xuống. Không có chút lưu luyến, cũng không có gì quyến luyến thẳng hướng đi vào Cao ốc.
Lần này, sau lưng không có ai gọi tên cô…….
Bước chân vừa rồi gấp rút thì giờ càng ngày càng chậm lại. Thậm chí ở trong lòng cũng đang mong đợi nghe tiếng Tần Tấn Dương gọi cô một câu. Mong đợi như thế… loại tâm tình này sao lại rối rắm như thế này chứ.
“…..” Nghe được tiếng xe rời đi sau lưng, cả người như rơi vào vực sâu không đáy. Tuyệt vọng
Dừng bước, đứng yên tại chỗ, trong lòng không ngừng cảnh cáo, ngăn cản chính mình không được quay đầu lại! Không thể quay đầu lại. Nhưng không cách nào ngăn cản được cô vẫn muốn quay đầu, muốn tìm kiếm một thứ gì đó.
". . . . . ." Chần chờ suy tư, rồi cũng là nghiêng đầu nhìn lại. Thất vọng. Sau lưng không có một bóng người. Đối diện là ánh đèn le lói của cửa hàng tiện lợi giờ. Xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy những kệ hàng đầy ắp được xếp ngay ngắn. Còn có lẻ tẻ vài vị khách muộn. Đồng Thiên Ái cắn cắn môi, dùng sức cắn, đến nỗi chính mình có thể biết được vị tanh tanh của máu.
Chiếc xe vừa rời đi vòng một vòng quay trở lại tòa nhà. Cửa xe chậm rãi hạ xuống, cách một đoạn không xa, Tần Tấn Dương nghiêng đầu dõi theo Đồng Thiên Ái. Thấy cô đang đứng đó, cúi đầu, mái tóc thật dài xõa xuống, tựa như một thác nước . Hắn thở dài, lại là thở dài.
Hắn biết sẽ như thế này, lúc nào cũng ra vẻ kiên cường, thích cậy mạnh, nhưng trong chốc lát, không có ai bên cạnh, tinh thần là thế nào chán nản u buồn. Hắn không biết đến khi nào cô gái này mới mở cửa lòng với hắn. Hắn phải đợi đến bao giờ nữa đây?
Nhẹ nhàng mở cửa xe, Tần Tấn Dương bước xuống tiến về phía bóng dáng gấy yếu kia. Có lẽ do đang chìm sâu vào mất mát thương đau của mình, cho nên Đồng Thiên Ái không phát hiện có người đang đi về phía mình. Tất cả chỉ là đứng đó đè nén hô hấp của chính mình, đè nén tâm tình của mình.
Tần Tấn Dương cúi đầu nhìn, đưa tay kéo cả người cô ập vào trong lòng mình. Động tác hết sức nhẹ nhàng, không muốn làm kinh sợ đến cô, càng không muốn khiến cô lần nữa đẩy hắn ra.
“Thiên Ái! Em thực sự rất cố chấp cứng đầu! Cố chấp đến mức khiến tôi ….” Đau lòng.
Đột nhiên cả người bị ai đó ôm vào, rồi bên tai vang lên giọng nói trầm ấm có chút trách móc của Tần Tấn Dương, mọi thứ khiến Đồng Thiên Ái có vẻ sợ sệt. Đứng yên tại chỗ ngây ngốc tại chỗ, cả người ôm trọn trong lòng Tần Tấn Dương, giờ phút này Đồng Thiên Ái không biết nên nói điều gì?
Hắn sao lại ở chỗ này? Không phải đã đi rồi sao? Sao lại đứng đây trước mặt cô? Nhưng không thể phủ nhận, chính mình cảm thấy như vậy ấm áp. Đúng thế là ấm áp. Mong chờ một cái ôm ấm áp, giờ phút này đứng trong lồng ngực anh, điều cô mong chờ đã đến thật rồi.
“Làm sao anh lại….” vẫn không nhịn được thắc mắc, Đồng Thiên Ái lầm bầm hỏi.
Tần Tấn Dương càng tăng thêm lực ở cánh tay, đem cô chôn chặt trong lòng mình, nhẹ nhàng nói
“ Bởi vì…. Tự dưng muốn ôm em một cái… cho nên… Tôi quay lại…”
Lý do nghe thật chẳng ra làm sao, ngay cả chính hắn cũng biết điều đó. Nhưng như thế thì có làm sao đâu! Thật sự là hắn muốn ôm cô mà, đặc biệt là thời điểm cô thấy mất mát, đau thương như thế này. Cô gái này làm sao mà biết được chính cô đối với anh có bao nhiêu quan trọng. Chỉ cần một ánh mắt, một cái nhíu mày của cô cũng khiến anh vui mừng hay ưu sầu ngay lập tức. Rốt cuộc là cô gái này đang nghĩ gì đây? Đồng Thiên Ái cô gái này cô ấy chính là nên rộng lòng với anh đi chứ!
"Không nên như vậy. . . . . ." Đồng Thiên Ái chút ngẹn ngào nói.
Không cần đối tốt với cô như thế này! Không cần tạo cho cô cảm giác anh đang kề cận cô. Không làm dao động quyết tâm của cô. Bởi một lẽ, cô và anh là hai người của hai thế giới khác nhau.
Tần Tấn Dương cúi đầu, chính xác hôn lên môi cô. Dịu dàng, tỉ mỉ mà hôn. Khát vọng có cô trong vòng tay, khát vọng được hôn lên đôi môi ngọt ngào, khát vọng có được cô, có được tất cả thuộc về cô. Lúc nào thì cô mới bỏ xuống những thứ kia mà chấp nhận anh đây?
Đồng Thiên Ái đứng yên chấp nhận nụ hôn của anh, không có chút giãy dụa, phản kháng. Đắm chìm trong nụ hôn thâm tình của anh, nước mắt chợt lăn dài. Một giọt, hai giọt, càng lúc càng nhiều, cứ như thế rơi xuống. Trong nháy mắt, lệ tràn xuống khóe môi. Ngay giây tiếp theo, Tần Tấn Dương có thể nếm được vị mặn chat của nước mắt. Kinh ngạc, hốt hoảng, rối loạn, chân tay luống cuống là những từ có thể dùng để miêu tả tình cảng hiện tại của Tần Tấn Dương.
“Thiên Ái! Thiên Ái!....”
Đồng Thiên Ái nắm lấy áo khoác Âu phục của hắn, đầu tựa vào lồng ngực rông lớn của hắn. Thút thít khóc rồi lại kịch liệt mà khóc. Không phải vì hắn hôn cô mà vì phát hiện chính mình không trốn được nữa rồi. Vốn nghĩ chính mình trốn tránh anh thì có thể trốn được phần tình cảm kia nhưng hiện tai lại phát hiện chính mình không có đường để trốn nữa rồi.
Làm sao có thể tránh né đây? Làm sao có thể thoát khỏi nó? Làm sao để quên được đây? Trong lòng cô luôn có hình bóng của anh, làm sao để anh biến mất đây?
Tần Tấn Dương anh có biết không?
“Yêu anh – là bí mật không thể nói ra”