-Tôi không đi - Đồng Thiên Ai cúi đầu xuống, kiên quyết nói.
Có quỷ mới muốn cùng anh ta ăn cơm. Cô căn bản là không muốn nhìn thấy hắn, chỉ nghĩ đến ở cùng một phòng với hắn là cảm giác ghê tởm buồn nôn, khó chịu đã xuất hiện rồi. Cái đồ đàn ông biến thái.
Quản lý nhà hàng thấy vây càng thêm nóng vôi, cầu khân nói:
-Tiên sinh, tiểu thư, tiệm ăn này tôi kinh doanh đã nhiều năm, thật vất vả mới có chút khởi sắc, van cầu hai người không nên phá việc làm ăn của tôi nha.
Đồng Thiên Ái nghe vị chủ tiêm nói, trong lòng có chút xao động, lòng dạ vừa mói cứng rắn lên một chút liền hạ xuống, cô thừa nhận, cô chính là như vậy không có nhất quyết được chuyện gì cả. Tiêu Bạch Minh nhìn thấy cô mím môi lại, mở miệng nói:
-Chủ tiệm, được rồi! Chúng tôi ăn một bữa rồi đi.
-Anh Bạch Minh - Đồng Thiên Ái hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn.
Đây thực sự là chuyện đáng kinh ngạc, không nghĩ là anh sẽ đồng ý cùng ngồi ăn cơm với tên biến thái kia. càng kinh ngạc hơn là anh Bạch Minh nhận ra Tần Tấn Dương, tại sao lại không truy cùng cô ngày đó nói dối anh.
Quân lý nhà hàng như trút được gánh nặng trong lòng, nụ cười ngay lâp tức xuất hiên trên môi:
-Thế là tốt rồi! Hai vi xin mời lên lầu
Cửa bao sương được mở ra. Đồng Thiên Ái đúng trước của, thấy hai người kia đã ngồi ngay ngắn trên bàn. Ánh mắt qua quét qua Quan Mị Nhi, rồi dừng lại trên người Tần Tấn Dương. Cắn cắn đôi môi, tâm trang cô lúc này thật khó chịu, thật muốn chạy nhanh ra khỏi nơi này. Quan hệ giữa bọn họ đúng là chuyện đáng hổ thẹn nhất của cô. Trước mặt anh Bạch Minh hắn sẽ nói ra quan hệ của hai người sao?
Tần Tấn Dương nắm lấy tay Quan Mị Nhi,
Ngẩng đầu nhìn vê phía Đồng Thiên Ái. Đôi mắt thâm thúy, đôi môi mỏng mím lại, không nói lời nào, giống như đang cùng cố giằng co trong im lặng.
Đồng Thiên Ải buồn bã đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn xuống, do dự không dứt. Một lát nữa sẽ như thế nào đây? Tên biến thái đó không biết đang suy tính điều gì? Hắn không lẽ tự dưng muốn vào đây ăn lâu sao? Không đúng! Nhất định là hắn cố ý đi vào. Một đôi bàn tay ấm áp bất chợt bao trùm lấy tay cô. Đồng Thiên Ái quay đầu nhìn lại, Tiêu Bạch Minh hướng cô nở ra nụ cười tran an. Trong lòng Đồng Thiên Ái vì thề cũng đột nhiên trầm tĩnh hẳn.
-Đi vào ngồi đi - Tiêu Bạch Minh dắt tay cô đi tới, nhẹ nhàng nói.
-Dạ - Đồng Thiên Ái giương lên gương mặt tươi cười.
Tần Tấn Dương nhìn thấy hai người thân mật mờ ám với nhau, tức giận vừa mới vơi đi giờ lại dần dần tăng lên.
Giống như từng đợt sóng biển tùy thời mà có thể dâng cô cư nhiên để cho người đàn ông khác chạm vào. Bàn tay đó chỉ mình anh được nắm lấy, những đàn ông khác tuyêt đối không cho phép.
-Tấn Dương, chúng ta ăn món gì đây? Em cũng không biết những món này. Quan Mị Nhi buông thực đơn trên tay xuống nói.
Trả trước nghiêng đầu, trở về một tiếng :
-Bảo bối, em muốn ăn gì?
Trong nháy mắt, ý tưởng đột nhiên xuất hiên trong đầu hắn, khiến cho Tần Tấn Dương hắn kinh ngạc không thôi. Con nhím nhỏ này, không ngờ có thê khiến anh có ý niệm độc chiếm, hơn nữa ý niệm này rất mạnh mẽ, như thế nào lại vô cùng nóng bỏng. Khi anh nhìn thấy hai người họ đi vào chung với nhau, tức giận trong lòng lại bộc phát mạnh mẽ.
Tại sao lại như vậy ? Đúng rồi! Bởi vì cô không giống những người phụ nữ khác. Càng phải theo đuôi khi lấy được càng có giá trị hơn.
" Thùng! Thùng!" - tiêng gõ cửa vang lên, quân lý nhà hàng đây cửa ra, theo sau là mấy người phục vụ.
Quan Mị Nhi bây giờ không đeo kính mát nữa, mặc cho người khác tiến vào nhìn cô một cách rõ ràng nhất.
-Tấn Dương, tóc của em rơi trên người anh sao? - nói xong, Quan Mi Nhi dùng bàn tay được son phủ bằng một màu đỏ chói mắt thân mật phất nhe lên những sợi tóc rơi vãi trên áo khoác Âu phục của Tần Tấn Dương.
Tần Tấn Dương cười nhạt, trong lòng hiểu được sự mờ ám của Quan Mị Nhi lúc này. Người phụ nữ hách, sao lại thích ở nơi này cố tình bày ra địa vị đặc biệt của mình chứ ? Ngày mai, trên trang đầu của tất cả các tờ báo lớn của Đài Loan, đoán chừng bọn họ đều đặt tiêu đề như nhau - tần thị tổng giám đốc mang theo màn huỳnh quang mới vui mừng cùng Quan Mị Nhi ẩn hiện nơi nhà hàng bình dân.
Quả thật có chút Lôi Nhân rồi.
Ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt như thế mà dùng lại nhìn Đồng Thiên Ái đang ngồi đối diện. Cặp mắt lóe sáng kia, giống như lưu ly một lọai sắc màu.
Bọn họ ngồi gần như thế làm gì? Không dịch ghế đi một chút nào sao?
-Món ăn đã dọn lên đủ, mời các vị thưởng thức. - quản lý cười cười nói, một đường thối lui đến cửa bên ngoài, sau đó xoay người đóng cửa lại.
Khí nóng dần dần bay lên, nồi lẩu chính giữa sôi lên, phát ra âm thanh " phốc xuy phốc xuy"
Quan Mị Nhi bực bội liếc nhìn thức ăn trên bàn, cảm giác khó có thể nào nuốt chúng xuống. Bình thường ăn cơm đều là những món tinh xảo, lúc nào thì cùng Tần Tấn Dương ra ngoài ăn những món này đây? Nếu như không phải do cô ta, Tấn Dương làm sao sẽ đến những nơi này chứ. Tất cả đều do cô ta.
Đồng Thiên Ái nhận thấy có hai ánh mắt lãnh lẽo đang hướng về phía mình, cả người có chút không thoải mái. Cụp đôi mắt xuống, tự nhủ với bản thân không được yếu thế, phải tiến lên mới được. Sau đó ánh mắt lai liếc về phía người bên cạnh Tần Tấn Dương, khỉnh thường mím mím môi.
-Anh Bạc Minh! Em nhớ anh rất thích ăn đậu phụ. Để em giúp anh làm nguội. Đồng Thiên Ái quay đầu nhìn về phía Tiêu Bạch Minh, đôi tay cũng bắt đầu cầm đũa.
-Tiêu Bạch Minh vôi vàng đoạt lấy cái muống lớn trong tay cô, cười nói:
-Để anh! Người như em, động chân động tay một lát sẽ làm nồi lẩu này đổ cho xem
-" Anh Bạch Minh! Anh dám như thế xem thường em!: Đồng Thiên Ái tức giận nói.
Tiêu Bạch Minh im lặng không nói chỉ là dịu dàng cười một tiếng. Quan Mị Nhi nhìn thấy hai người đối diện đối xử với nhau thật giống như đối xử với người yêu, trong lòng càng thêm hoài nghi, cô gái trước mặt mình thật ra là có quan hệ gì với Tấn Dương.
Vừa lúc đó, Tần Tấn Dương nãy giờ vẫn trầm mặc không nói lời nào rốt cục cũng lên tiếng
-Đủ rồi! Giọng điệu đầy sự lạnh lùng, cũng là trùng trùng nói