Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 274-4: Hai cha con (4)

”Nương nương, còn có một tin tức khác, nô tỳ không biết có nên nói hay không.” Cung nữ lại lắp bắp, nơm nớp lo sợ nhìn ả một cái, do dự nói, nhưng nếu như nàng ta không nói, về sau Đại phi biết được nhất định sẽ lột da nàng ta.


“Nói.” Đại phi đang vui sướng nên không chú ý tới sự bất an của nàng ta, lập tức lớn tiếng nói.
Cung nữ kia đành phải tiếp tục kiên trì nói: “Nô tỳ nghe nói, từ khi người của Ly cung rời đi, Vương từng qua đó vài lần, chỉ đứng yên lặng, sau đó lại lặng lẽ rời đi.”


Cái gì? Trái tim Đại phi lập tức rơi xuống tận đáy cốc, ả cho rằng nữ nhân kia mang theo con của nàng ta đi sẽ chẳng còn sự uy hϊế͙p͙ nào nữa, vậy mà Vương còn đi tới Ly cung ngay sau khi bọn họ rời đi sao? Nó có ý nghĩa gì, vì sao Vương lại đến đó?


“Ngươi nói là Vương tới Ly cung? Vương biết bọn họ đã đi rồi sao?” Ả vụt đứng lên, căm tức lớn tiếng tra hỏi cung nữ đang quỳ trên mặt đất.
“Vâng, nô tỳ cũng chỉ nghe nói thôi.” Cung nữ kia bị dọa cho kinh hãi, vội vàng nói.


Đại phi tức giận đến ngã ngồi xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, trong đôi mắt to xinh đẹp lóe lên thù hận. Bọn họ đã đi rồi, vì sao Vương còn đến đó nữa? Vương đang luyến tiếc nàng ta sao?


“Bây giờ Vương đang ở đâu?” Ả bắt buộc chính mình phải tỉnh táo lại, hỏi dò về hành tung của Mặc Nhật Tỳ, đã trễ thế này, Vương còn chưa về cung Phượng Thê, Vương có thể đi nơi nào chứ?


“Bẩm báo nương nương, bây giờ Vương đang ở trong tẩm cung của mình ạ.” Có cung nữ lập tức hồi báo, chẳng dám thở mạnh.


Ả nghe xong, trái tim lơ lửng mới lập tức hạ xuống, may mắn, Vương vẫn ở đây, nếu như Vương thật sự đuổi theo nữ nhân kia, như vậy địa vị của ả nhất định sẽ khó giữ được.


“Bản cung muốn đi gặp Vương ngay bây giờ.” Ả vội vàng đứng lên, vừa đi ra khỏi cung vừa nói.-leleqydooon-don- Hiện tại ả muốn đi thu lại tâm của hắn, nếu nữ nhân kia đã đi rồi thì ả nhất định không thể để Vương nhớ nhung nữ nhân kia nữa, tuyệt đối không thể.


Vì thế, dưới sự dẫn dắt của ả, một đám người lại chậm rãi đi đến cung điện của Mặc Nhật Tỳ đang ở, lúc này đèn hoa đã thắp lên, mặt trời cũng xuống núi rồi.


“Vương, Đại phi nương nương cầu kiến.” Mặc Nhật Tỳ đang ngồi ngẩn người, đột nhiên thị vệ bên cạnh tiến vào bẩm báo.


Đại phi? Nàng ta tới làm gì? Hắn có chút không vui thầm nghĩ, giờ này khắc này, hắn luôn luôn nhớ tới Lý Quả và bé, sau khi rời khỏi tẩm cung của Đại phi, hắn vẫn luôn luôn nghĩ tới nàng, chưa từng ngừng nghỉ.


“Vương.” Còn chưa chờ hắn đưa ra quyết định, giọng nói nũng nịu của Đại phi đã truyền tới, tiếp đó ả như thiên tiên xuất hiện ở trước mặt hắn, mỉm cười dịu dàng đối diện hắn.


“Sao nàng lại tới đây? Còn chưa nghỉ ngơi à?” Hắn không thể không đứng lên, nhưng cũng vô thức nhíu chặt lông mày, hắn còn chưa đồng ý đâu, nàng ta đã tự tiện xông vào rồi, điều này làm cho trong lòng hắn khó chịu xiết bao.


Đại phi chưa phat hiện ra hắn đang bất mãn, còn nhanh chóng vùi đầu vào trong lòng hắn, làm nũng nói: “Vương, ngài không đến, Đại nhi không ngủ được, Đại nhi đã quen có Vương ở bên cạnh, ngài không ở bên nên Đại nhi chả thiết làm gì cả.”


“Bổn vương phải xử lý công vụ, đêm nay chắc không có thời gian ở cùng nàng, nàng đi ngủ sớm một chút thì thân thể mới khỏe được.” Hắn không muốn đến chỗ nàng ta, trước kia còn luôn nghĩ tới nàng ta, nghĩ mau chóng trở về bên cạnh nàng ta, nhưng hiện tại thậm chí có hơi kháng cự, hơi không tình nguyện.


“Vương, hay là Đại nhi hầu hạ ngài nhé, được không? Đại nhi chỉ đứng bên cạnh nhìn, sẽ không quấy rầy đến Vương ạ, Đại nhi không muốn ở một mình đâu.” Đôi mắt to xinh đẹp sáng ngời nổi lên một tầng hơi nước, ả đáng thương cầu xin.


Mặc Nhật Tỳ càng nhíu chặt mày, trong lòng vô cùng không muốn, trên thực tế hắn hoàn toàn không có công vụ gì cần xử lý, hắn thầm nghĩ một mình ngồi ngần người, im lặng suy tư.


“Đại nhi, nàng về trước đi, bổn vương có rất nhiều công vụ, chỉ sợ phải xử lý đến tận sáng mai, nàng vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi.” Hắn cố gắng làm cho giọng nói nhu hòa đi, không muốn để nàng ta nghe ra mình đã mất hết kiên nhẫn.


Đại phi cúi đầu, không biết là suy nghĩ cái gì, sau đó ả liền cung kính hành lễ với hắn, ôn nhu nói: “Đại nhi đã biết, vậy Đại nhi trở về nghỉ ngơi, Vương cũng phải chú ý đến thân thể, xử lý xong công vụ thì nghỉ ngơi sớm một chút ạ.”


“Được.” Mặc Nhật Tỳ thở phào nhẹ nhõm, nếu nàng ta còn kiên trì nữa thì hắn không biết bản thân có thể phát hỏa với nàng ta hay không, cho nên hắn đã phải cố gắng khống chế tính tình của mình lắm rồi.


Đại phi cúi chào xong, không cam không nguyện rời đi, ả nhìn ra được Mặc Nhật Tỳ cũng không có công vụ gì cần xử lý, nhưng nếu như ả thật sự tiếp tục kiên trì muốn ở lại, chỉ sợ sẽ khiến cho Vương phản cảm. Ả không dám đánh cược, lại càng sợ Vương mất hứng sẽ không thích ả nữa, cho nên một khắc cuối cùng, ả vẫn cố nhịn xuống. -diididienddanleequyuydoonnn-


Đại phi vừa đi, Mặc Nhật Tỳ liền thoải mái cả người, ngồi tựa vào lưng ghế, mỏi mệt không chịu nổi. Từ bao giờ hắn lại vất vả như vậy khi đối mặt với nữ nhân rồi? Cho dù là Lý Quả cũng chưa từng khiến hắn khó chịu đến thế, nàng luôn có thể kích thích mãnh liệt đủ mọi ham muốn của hắn, để hắn không biết khó chịu, tịch mịch, càng không biết gánh nặng là gì.


Nàng cứ ngồi yên tĩnh như vậy, thật ra cũng là mang cho hắn một loại yên tĩnh, bình yên. Trước kia cảm thấy nàng không đẹp, cảm thấy nàng không có cá tính, cảm thấy nàng không có tính cách, cảm thấy nàng quá ôn hòa, tuyệt không thu hút, một điểm cũng không hấp dẫn người khác, có thể nói là không có ưu điểm nào. Nhưng hiện tại hắn mới phát hiện, hắn sai lầm rồi, sai lầm lớn rồi, sai quá sai rồi. Không phải nàng không có ưu điểm, không có tính cách, không hề thu hút, mà là nàng tựa như một cơn gió nhẹ, làm cho người ta thoải mái, hơn nữa có một loại cảm giác yên ổn thần kỳ, có lẽ hắn đã luôn theo đuổi sai mục tiêu rồi, nhân sinh và cuộc sống phải là bình thản, phải là yên tĩnh mới đúng. Bởi vì cuộc sống nên là như thế, người nhìn như không quan trọng, kỳ thật mới là quan trọng nhất.


Vào thời khắc này, Mặc Nhật Tỳ mới bừng tỉnh hiểu ra, chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên sáng sủa, phiền não như được quét sạch, trong lòng sáng ngời, hắn không khỏi nở nụ cười thoải mái.


Bọn thị vệ cảm thấy kỳ quái, vừa rồi còn có thể cảm giác được Vương mất hứng, nhưng Đại phi vừa đi, sao Vương lại cao hứng đến thế chứ, gần đây Vương đúng là hỉ nộ vô thường, cẩn thận thần kỳ!


“Người đâu, bây giờ bổn vương muốn ra ngoài một chuyến. Nếu như Đại phi hoặc là những người khác đến tìm bổn vương,-lqydonoon- phải nói bổn vương ra ngoài tuần tra, không được phép tiết lộ hành tung của bổn vương cho bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả Đại phi.” Hắn gọi thị vệ bên người, nghiêm khắc ra lệnh.


“Vâng” Bọn thị vệ đương nhiên phải tận tâm tận lực rồi, bởi vì bọn họ là thị vệ bên cạnh Vương, luôn luôn đi theo, vừa rồi Đại phi vọt vào cũng chỉ là một sai lầm nhỏ, hiện tại dĩ nhiên muốn cố gắng bù đắp khuyết điểm rồi.


Mặc Nhật Tỳ vừa lòng gật gật đầu, hắn cũng không định nói cho bọn họ biết suy tính của mình, tin tưởng cũng không có ai dám lớn mật đến mức đó, cho nên hắn tuyệt không lo lắng.


Nhân gian, Mộc Tử Tuấn đang ngủ chung một giường với bé, bốn người Lý Quả đang trò chuyện trong một căn phòng khác, không khí nồng nhiệt, còn Tri Vũ và Hoàng Nhi thì ngượng ngùng khi phải ở cùng một người đàn ông xa lạ, đành phải ở cùng bốn cô gái, nghe các cô nói chuyện.


Bé và Mộc Tử Tuấn ở chung thật sự rất hòa hợp, trước lúc ngủ một lớn một nhỏ còn cãi nhau ầm ĩ một hồi lâu, cuối cùng mới cùng nhau nằm dạng hình chữ đại, ngủ thϊế͙p͙ đi.


Lúc Mặc Nhật Tỳ đột ngột xuất hiện trong gian phòng này, nhìn thấy chính là tư thế ngủ giống hệt nhau của Mộc Tử Tuấn và bé con, khuôn mặt hắn chỉ vì cảnh đó mà trầm hẳn xuống.


Từ khi nào mà con của hắn có quan hệ tốt như vậy với một tên nam nhân khác rồi? Sao nàng có thể cho phép nam nhân khác ngủ cùng con mình chứ? Lửa giận ùn ùn kéo tới, hai tay hắn nắm chặt thành quyền.


“Phụ vương, sao người lại tới đây?” Đột nhiên, giọng nói của bé truyền vào trong đầu hắn, mà trên giường bé con vốn nên ngủ say lại mở đôi mắt sáng lâp lánh, im lặng nhìn hắn đứng bên giường.


“Phụ vương không thể tới à?” Hắn rất tức giận, cảm thấy bé không chào đón mình xuất hiện ở trước mặt bọn họ, dường như không xem hắn là phụ vương nữa.


Bé cảm giác được lửa giận của hắn, chỉ cảm thấy khó hiểu, tiếp theo, đôi mắt to của bé đảo nhanh như chớp, liền cười lấm lét như một tên trộm.


“Phụ vương có thể đến ạ, chỉ có điều phụ vương tới đây làm gì? Tìm mẫu hậu hay là tìm con?” Bé cố ý giả bộ như không hiểu chuyện, còn rất mù mờ nói.


Bởi vì lời nói của bé mà cơn giận của Mặc Nhật Tỳ thoáng cái đã tan biến, chỉ cảm thấy rất xấu hổ, =ơlequdnon= bởi vì lúc tới nơi này thì hắn hoàn toàn không nghĩ đến những điều ấy, chỉ đến theo trái tim mách bảo mà thôi, nhưng câu nói của bé lập tức đẩy hắn xuống địa ngục.


Đúng vậy, hắn tới làm gì? Gặp nàng hay là gặp con? Trong khoảng thời gian ngắn, hắn có chút hối hận vì bản thân quá kích động, hắn nên ở chỗ tối quan sát xem cuộc sống của bọn họ như thế nào trước đã.


“Phụ vương nhất định là đến thăm con rồi, con vẫn khỏe lắm, con và chú ấy cùng nhau chơi đùa, chú ấy rất thích con, chú ấy tốt với con lắm, con cũng rất thích chú ấy.” Bé nhất định là cố ý, tuyệt đối là cố ý nói như vậy, bé nói xong còn cố ý nhìn thoáng qua Mộc Tử Tuấn đang ngủ say, trên mặt đều là vẻ vui sướng.


Sự xấu hổ của Mặc Nhật Tỳ lập tức bị sự phẫn nộ thay thế, hắn vừa nghe bé con mở miệng ngậm miệng đều là chú ấy, giống như vô cùng yêu thích tên này, có thể thấy rằng, nàng cũng nhất định có cảm tình với tên này, bằng không làm sao có thể để cho con mình ở cùng người khác, còn ngủ cùng nhau nữa.


“Đây là người mẫu hậu con tìm cho con sao?” Hắn nghiến răng nghiến lợi hỏi, ánh mắt hướng thẳng về phía Lý Quả đang ở trong căn phòng khác, loại phòng này đối với hắn mà nói, quả thực như không tồn tại.


Bé gật gật đầu, rồi lại lập tức lắc đầu, ngọng ngịu nói: “Chú ấy thích cục cưng, không phải là mẫu hậu tìm, chú ấy cũng thích mẫu hậu.”
Bé con đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, còn cố ý nói ra tâm tư của Mộc Tử Tuấn, chỉ e Mặc Nhật Tỳ không tức giận, bé sẽ chờ xem kịch vui đấy.


“Phụ vương tuyệt đối không cho phép nàng tìm người nam nhân khác cho con.” Hắn quả nhiên phát cáu, kéo bé từ trên giường qua, ôm vào trong lòng, oán hận nói.