Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 234: Cô thay đổi

Hoàng Nhi và Tri Vũ liếc nhìn nhau rồi gật gật đầu, hai người nhanh chóng giúp cô mặc y phục, sau đó mới thật cẩn thận đỡ cô đi ra bên ngoài.
"Tiểu thư, ngồi ở chỗ này nhé?" Tri Vũ sợ cô đi lâu sẽ mệt, liền căn dặn cung nữ đặt một cái ghế dựa và một cái bàn ở ngoài cửa.


Lý Quả không có ý kiến với sự sắp xếp của nàng, đối với cô ở nơi nào cũng như nhau, chỉ cần có thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài, nhìn trời xanh mây trắng, hô hấp không khí tươi mới, cô đã rất vui vẻ rồi.
"Tiểu thư." Hoàng Nhi đỡ cô ngồi xuống, liền bưng một chén gì đó đưa cho cô.


Cô tiếp nhận, vừa nhìn lại là một bát thuốc, song cô không hề nói nửa câu, uống một hơi hết sạch.
Hoàng Nhi và Tri Vũ vốn tưởng rằng mình phải tốn nước bọt mới khuyên được Lý Quả ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng không ngờ một bụng lời nói của các nàng lại không có đất dụng võ.


"Tiểu thư, ăn chút điểm tâm đi." Hoàng Nhi thấy cô nguyện ý ăn uống, không khỏi vui sướng vạn phần,-leqy,d0- lập tức bảo các cung nữ bưng lên rất nhiều điểm tâm mà cô vẫn thích ăn, sau đó liền gắp cho cô.


Lý Quả không có ý kiến gì, tiếp nhận rồi chầm chậm ăn, mặc kệ có khẩu vị hay không, cũng chẳng màng mình có đói bụng không, vẫn tiếp tục nghe lời.
Tri Vũ cảm thấy không thích hợp, tiểu thư luôn rất có chủ kiến, nhưng hiện tại lại nghe lời như thế, điều này khiến nàng có một cảm giác rất bất an.


"Tiểu thư, nếu ngài không thích, vậy đừng ăn nữa." Nàng bất ngờ nói, sau đó hết sức chú ý quan sát biểu hiện của cô.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lời của nàng và buông xuống, Lý Quả liền ngoan ngoãn đặt đĩa nhỏ trong tay xuống, rầt nghe lời nói: "Được." Sau đó ngơ ngác nhìn xa xăm.


Hoàng Nhi trợn mắt há hốc mồm, cho dù nàng có ngốc đến đâu, lúc này cũng nhận thấy điều gì đó, nhìn nhìn Lý Quả, lại nhìn nhìn Tri Vũ, liền giật mình hiểu ra, tiểu thư thay đổi rồi.


Lý Quả cũng mặc kệ bọn họ đang nghĩ gì, chỉ là tim đập mạnh và loạn nhịp, ngẩn người nhìn bầu trời, hoặc là ngẩn ngơ nhìn tòa cung điện cách đó không xa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, lúc nhìn cái gì đó như muốn nhìn cho nó nở hoa vậy.


Tri Vũ và Hoàng Nhi cũng không quấy rầy cô, chỉ là nghĩ mãi vẫn không hiểu suy nghĩ của cô, không khỏi âm thầm sốt ruột cùng lo lắng, nhưng lại không biết giúp đỡ thế nào.
Tiểu thư, làm sao vậy? Tiểu thư có thể nghĩ quẩn trong lòng hay không? Vậy phải làm sao bây giờ?