"Hoa đẹp quá." Mặc Nhật Tỳ đi rồi, lúc Lý Quả đem bó hoa đặt ở trên bàn, hoa tươi lập tức thu hút sự chú ý của Lý Lan, vẻ mặt cô đầy hâm mộ, nói.
Con gái ai mà không thích hư vinh, ai mà không thích những thứ phù phiếm như thế? Kim cương, hoa tươi, trong lòng cô gái nào mà chả có một chàng bạch mã hoàng tử? Mà hai thứ này chính là đại diện tốt nhất.
"Cho em đó." Lý Quả nói với Lý Lan.
Cô cũng rất thích hoa, nhưng là người tặng hoa thì thôi đi.
Lý Lan hơi bất ngờ, rồi lại vui mừng. Nhiều như vậy, mình lấy một ít cũng không sao mà.
"Vâng." Cô đưa tay ôm một nửa số hoa của Lý Quả.
"Hai người có lấy không?" Lý Lan ôm hoa, quay đầu hỏi hai người kia.
Ai ngờ, lòng tốt lại không được báo đáp!
"Ai cần chứ, không lấy." Hà Tiểu Ngân vẫn còn tức giận, vẻ mặt khó chịu, đến cả giọng nói cũng đầy tức giận.
"Không lấy, đây là hoa của người ta, chúng ta không thể chia sẻ niềm vui được." Vu Tú Tình lạnh nhạt nói.
Tuy vừa rồi cô ăn nói nhỏ nhẹ với Mặc Nhật Tỳ, nhưng cũng chỉ là giả vờ mà thôi. Đối với Lý Quả thì vô cùng lạnh nhạt.
Trong lòng Vu Tú Tình vẫn không phục, dựa vào cái gì chứ? Cô xinh đẹp hơn Lý Quả, cho tới bây giờ, đàn ông đều thích mình, đối xử rất tốt với mình. Còn Lý Quả thì chẳng có chàng trai nào thích cả. Cô ấy không biết ứng xử, không biết làm dáng, không biết làm nũng, còn chẳng biết cách nói chuyện nữa. Mà bây giờ, người đàn ông cô thích lại đi thích Lý Quả tầm thường kia, cô thật sự không thể hiểu được.
"Đúng đó." Hà Tiểu Ngân lập tức phụ họa, căm tức trừng Lý Quả.
Lý Lan liền biết mình nói sai rồi, cảm thấy vô cùng khó xử, sao cô lại quên mất hai người kia đang giận chứ?
"Đều là lỗi của mình, các cậu đừng nên tức giận mà."
Thế nhưng, hai người kia vẫn chẳng thèm để ý đến Lý Lan.
Lý Quả đứng bên cạnh, khẽ cắn môi dưới. Cô vẫn muốn làm hòa với bọn họ, nhưng bọn họ hoàn toàn không cho cô cơ hội. Không để ý đến cô, không vui đùa cùng cô, thậm chí còn chẳng thèm nói câu nào, coi cô như vô hình, khiến cô rất khổ sở.
"Lan Lan, thôi đi." Cô không đành lòng nhìn em họ tự trách, chuyện của mình có liên quan gì đến em họ đâu chứ? Lan Lan cũng chỉ có ý tốt, không ngờ mọi chuyện lại thành như vậy.
Lý Lan thấy chị an ủi mình, liền thở phào một hơi, gật gật đầu, vỗ nhẹ tay Lý Quả, nhỏ giọng nói: "Đừng buồn, rồi sẽ qua thôi."
Lý Quả gật nhẹ đầu, hy vọng mọi chuyện sẽ qua đi, hy vọng người đàn ông kỳ quái kia sẽ không dây dưa nữa. Cô không muốn trở thành kẻ thù của hai người kia, không muốn trở mặt thành thù.