Tôi nói xong, không muốn nhìn bà ấy thêm một chút nào nữa, cầm túi xách xông ra ngoài.
Đến lúc tôi nổi giận đùng đùng trở lại Lục gia, Lục Minh Hiên đã sớm ở nhà.
Dường như anh ta cũng nhận ra tâm trạng tôi không tốt, nhíu mày hỏi: "Thế nào? Trông em có vẻ rất tức giận."
"Tôi không sao." Tôi bỏ túi xách xuống, ngồi ngẩn người trên ghế salon.
Nhớ tới Mạc Văn Phượng, còn có tên Dương Văn Hoa kia, trong lòng tôi giống như bị một tảng đá lớn chèn ép, hai người này mà ở cùng nhau, chắc chắn sẽ lại mang đến cho tôi nhiều phiền phức, một mình Mạc Văn Phượng đã làm tôi không chịu nổi rồi, bây giờ lại còn thêm Dương Văn Hoa!
Người đàn ông này, tôi đã thấy ông ta mấy lần, tôi không có cảm tình gì với ông ta, dáng dấp bỉ ổi, vừa nhìn đã biết không phải người tốt lành gì, thật không biết Mạc Văn Phượng thích ông ta ở điểm nào!
Chẳng lẽ là do công phu trên giường của ông ta, thời gian rất dài?
Nhìn bộ dạng như tên trộm của ông ta, chắc chắn là đã lừa gạt rất nhiều phụ nữ rồi, chắc Mạc Văn Phượng là người dễ dụ dỗ nhất, cho nên mới bị ông ta lừa gạt hết lần này tới lần khác! Còn giúp ông ta trả nợ ba ngàn vạn!
Tôi cảm thấy bọn họ là cái hố sâu không đáy, tôi có lấp thế nào cũng không đầy, cục phiền phức này sẽ càng lúc càng lớn, tôi phải làm sao bây giờ? Suy nghĩ một chút đã cảm thấy nhứt đầu.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Anh ta đứng trước mặt tôi, chân mày nhíu chặt: "Không phải ba anh đã nói gì với em rồi chứ?"
Tôi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh ta: "Ba anh sẽ nói cái gì với tôi chứ? Sao anh lại hỏi như vậy?"
Kỳ lạ, sao anh ta lại nghĩ về ba anh ta như vậy? Mặc dù ba anh ta không có thiện cảm với tôi, nhưng cũng không đến nỗi luôn nhắm vào tôi chứ? Mấy ngày nay, tôi cũng cố gắng tránh xa ông ta, không có chạm mặt ông ta, mà ông ta cũng không tìm tôi, ban ngày tôi luôn trở về nhà ông ngoại, không dám ở lại Lục gia.
Căn nhà này quá lạnh lẽo! Tôi càng ngày càng không thích hợp với căn nhà lớn như vầy!
"Không có gì, chỉ hỏi vậy thôi." Anh ta né tránh ánh mắt của tôi, tháo cà vạt trên cổ, liền vào phòng tắm, rất nhanh, tiếng nước chảy "ào ào" đã vang lên.
Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, dựa lên lưng ghế, nhìn trần nhà trống rỗng...
Mấy ngày sau, Lục Minh Hiên giống như rất bận rộn công việc, bận đến nỗi buổi tối cũng không về nhà, có lúc trở lại, vừa nằm xuống đã ngủ thiếp đi, tôi cũng coi như được bình an vô sự.
Ngược lại ở nhà ông ngoại, lần nào tôi qua, cũng sẽ được nghe Mạc Văn Phượng tẩy não, trước mặt tôi, sẽ cùng ông ngoại nói chuyện Dương Văn Hoa mua cho bà cái gì cái gì, lại mua cho ông ngoại cái gì cái gì...