Đạo diễn đi tới, vỗ vỗ vai Tô Quân, cười nói: "Cậu phát huy lời thoại thật là xuất sắc, hiệu quả còn tốt hơn nhiều so với lời thoại trong kịch bản nữa, hai người đúng là một cặp đôi màn ảnh hoàn hảo, diễn mấy cảnh tình cảm đặc biệt giàu cảm xúc! Không tệ, làm rất tốt! Đi thay quần áo đi, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo!"
"Vâng, đạo diễn."
Đạo diễn đi xong, tôi và Tô Quân nhìn nhau, tôi cong khóe miệng, nở nụ cười mất tự nhiên, ngược lại anh ta lại xem như không có phát sinh chuyện gì, giống như mọi thứ vừa xảy ra chỉ là do diễn xuất yêu cầu, gật đầu một cái, liền đi vào phòng hóa trang.
Thật sự chỉ là do diễn xuất yêu cầu thôi sao? Sao tôi lại cảm thấy giống như thổ lộ tấm chân tình vậy?
Có lẽ tôi thật sự đã suy nghĩ hơi nhiều rồi! Tôi lắc lắc đầu cho đầu óc tỉnh táo lại một chút, cũng bận rộn đi thay quần áo.
Một ngày quay phim vô cùng thuận lợi, hôm nay được tan việc sớm.
Tôi đi ra khỏi cửa, vừa đúng lúc gặp Tô Quân, theo bản năng định chào hỏi, nhưng chợt nghĩ đến mình đã là vị hôn thê của người khác, không nên gần gũi quá như vậy, vì vậy giơ tay lên, rồi lại từ từ hạ xuống.
Nhưng ngay lúc này, anh ta lại xoay đầu lại, anh ta thấy tôi, khoảng cách quá xa, tôi không nhìn rõ ánh mắt của anh ta, nhưng anh ta cũng không có mở miệng gọi tôi, mà chỉ gật đầu với tôi một cái, liền lên xe.
Tôi trơ mắt nhìn xe của anh ta dần dần đi xa, trong lòng có một cảm giác nói không nên lời.
Giữa chúng tôi đã thực sự thay đổi rồi, đổi lại là lúc trước, anh ta nhất định sẽ kêu tôi lên xe, chở tôi đi ăn cơm, nếu tôi có cự tuyệt, anh ta cũng sẽ năn nỉ tôi, nhưng bây giờ, chỉ là gật đầu một cái để chào hỏi.
Qua một thời gian nữa, có phải ngay cả một cái gật đầu chào hỏi cũng không còn hay không?
Đàn ông quả nhiên là sống thực tế, không làm người yêu được, thì ngay cả làm bạn bè cũng không thể!
Nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm, tôi quyết định trở về thành phố A thăm ông ngoại, sáng mai đáp một chuyến máy bay quay trở lại để quay phim.
Trong bệnh viện, ông ngoại đã chuyển sang phòng bệnh bình thường, thân thể đã khá hơn nhiều, sắc mặt cũng dần hồng hào trở lại.
Tôi vừa bước vào phòng bệnh, ông ngoại nhìn thấy tôi tới, có chút kinh ngạc, bên môi treo lên một nụ cười: "Hôm nay không quay phim sao?"
"Quay xong rồi, thừa dịp có thời gian nên ghé thăm ông ngoại một chút." Tôi lấy nước trái cây mới mua để lên bàn: "Hôm nay sức khỏe có tốt lên được chút nào không?"
"Khỏe hơn nhiều, có thể xuất viện rồi! Chừng nào mới làm thủ tục xuất viện cho ông ngoại vậy?" Ông ngoại lại bắt đầu oán trách, lần nào nằm viện, ông cũng ước gì mau được xuất viện, tôi biết ông đang lo lắng về chi phí chữa bệnh.
"Ông khỏe lên rồi hãy nói, tiền nằm ở bệnh viện, ông không cần phải lo." Tôi rót nước trái cây, nhàn nhạt nói.