Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 998: Chúng ta tạm thời vẫn là cần phải cầm lên

Editor: May
"Ăn không ngon sao?" Tô Cửu Y ngồi ở trên giường căng thẳng hỏi anh.
Thi Ngạo Tước giãn lông mày ra, vẻ mặt lạnh nhạt nuốt xuống, "Cũng không tồi."
Tô Cửu Y vui vẻ nở nụ cười.


Lần thứ hai nghe được anh đánh giá cô làm ăn không tệ, Tô Cửu Y cảm thấy nói không chừng mình thật sự có thể đi mở cửa tiệm.
"Vậy anh cảm thấy tôi mở tiệm bánh ngọt thì như thế nào?" Cô nói suy nghĩ của mình   ra.
Thi Ngạo Tước quay đầu nhìn về phía cô.


"Tôi đã nghĩ kỹ, chờ qua đoạn phong ba này, sau khi tôi không làm việc ở nhà họ Thi, có thể dùng toàn bộ tiền để dành của mình đi phố buôn bán thuê một cửa hiệu mặt tiền quy mô bình thường. Sau đó tự mình làm đồ ngọt trước tiên."


"Sau này, cửa hàng mặt tiền nhất định phải mở rộng, tôi thích kiến trúc hai tầng, phong cách châu Âu hoặc là kiểu phục cổ cũng không tệ, nếu cần thiết có thể xây dựng một chút  gian phòng phong cách không giống nhau.... Ừ, tôi cảm giác chủ đề du lịch không tệ, có thể để người ở trong phòng đó cảm nhận được một chút hơi thở văn hóa địa phương không giống nhau, để bọn họ có thể có cảm giác lạc vào cảnh giới kỳ lạ."


"Giá cả món ăn, tạm thời trước hết định vị giá cả trung đẳng, chỉ cần trước tiên kiếm được tiền giá vốn nguyên liệu nấu ăn và mở rộng cửa hàng mặt tiền là được, những chuyện khác sau này lại suy nghĩ tiếp."
"Đại khái chính là bấy nhiêu thôi."


Sau khi phát biểu hết cảm nghĩ của mình, Tô Cửu Y quay đầu cười nhìn về phía Thi Ngạo Tước.
"Rất không tồi." Thi Ngạo Tước rút khăn giấy ở một bên ra chà lau khóe môi.


Tô Cửu Y cười: "Ngay cả anh cũng nói như thế, vậy tôi trở về lại tỉ mỉ đặt kế hoạch một chút là được rồi, Dạ Hàn nói tôi có thiên phú nấu ăn, nhiều năm như vậy không dễ gì đào ra được một mặt thiên phú của mình, xem ra tôi phải dùng thêm chút sức làm tốt mới được."


Nghe thấy Tô Cửu Y nhắc tới một cái tên xa lạ, Thi Ngạo Tước nhíu mày nhìn về phía cô, hỏi: "Dạ Hàn?"


Cô hoàn toàn không có phát hiện trong mắt của anh lộ ra địch ý, chỉ cười trả lời nói: "Chính là một nhà mỹ thực rất nổi tiếng du lịch quanh trái đất, hôm nay tôi gặp chính là anh ấy, là quen biết ở vũ hội hóa trang ngày đó, thần tượng của tôi."
Còn là thần tượng? Rất thú vị....


Thi Ngạo Tước khẽ nhíu khóe mắt, sau đó đứng dậy rút khăn mặt trên chân Tô Cửu Y đi.
"Vậy tôi về ngủ đây?" Tô Cửu Y vẫn không có phát giác được sau khi cô nhắc đến Dạ Hàn, trên người Thi Ngạo Tước rơi xuống khí ép, "Ngày mai tôi còn muốn dậy sớm chuẩn bị đồ ăn."


Đúng lúc đó, bụng Tô Cửu Y đột nhiên kêu lên "ùng ục...." một tiếng.
Cô còn chưa kịp ăn bữa tối....
Thi Ngạo Tước liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: "Nếu như em đói bụng...."


Tô Cửu Y dùng vẻ mặt đáng thương nhìn anh, cho là anh sẽ tốt bụng căn dặn những người khác làm, kết quả đợi được một câu: "Có thể tự mình đi làm."
Tô Cửu Y: "...."
Sáng ngày hôm sau, Tô Cửu Y dậy thật sớm, bắt đầu làm món điểm tâm ngọt.


"Dậy thật sớm." Lúc Thi Ngạo Tước xuống lầu nghe được phòng bếp có động tĩnh, liền đi qua dựa vào ở trên khung cửa quan sát cô gái nhỏ bên trong.
"Bữa ăn sáng đặt ở trên bàn cơm." Tô Cửu Y vội đến không có thời gian rảnh quay đầu lại nhìn anh.


"Nhớ đừng chuẩn bị quá nhiều." Thi Ngạo Tước dặn dò, "Nếu không sẽ quá nặng, lúc lên núi sẽ không dễ cầm theo."
Tô Cửu Y dừng động tác trong tay một lát, sau đó nhanh chóng quay đầu nói: "Nhà hàng trên núi đều rất đắt đỏ đi."
"Ừ, chỉ là chúng ta tạm thời vẫn cần phải cầm lên."
.... Tạm thời.


"Được, tôi biết rồi."
Sau khi chuẩn bị tốt tất cả, Thi Ngạo Tước và Tô Cửu Y lái xe ra khỏi tòa nhà.