Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 980: Không phải là người thương hương tiếc ngọc

Editor: May
Sau khi Tô Cửu Y vào trong xe liền tháo mặt nạ xuống, cô tận lực không có ngồi ở vị trí kế bên tài xế, ngồi ở trên ghế sau, điều này cũng làm cho Thi Ngạo Tước ngồi trước cực kỳ giống tài xế của cô.


Cô còn đang giận lẩy, sau khi ngồi vào cũng không có nói câu nào, cởi giày cao gót không thoải mái ra, sau đó xoa nắn gót chân đau nhức.
Cô cũng không thích mang giày cao gót, một là vì khi còn bé không có dưỡng thành thói quen này, hai là vì mỗi ngày cô muốn làm việc kiếm tiền, đã quen mang giày đáy bằng.


Gần đây bởi vì tham dự đủ loại trường hợp, mang đủ kiểu giày cao gót, chân của cô thường hay bị kẹp khó chịu.
Thi Ngạo Tước ngồi ở trước sau khi nhìn thấy động tác của cô cũng không có phản ứng gì, ung dung thản nhiên tiếp tục lái xe, cũng không có ý định muốn nói chuyện.


Đường phố phồn hoa ngựa xe như nước, rạng sáng chính là bắt đầu sống về đêm, đèn huỳnh quang của khách sạn cao ngất lóng lánh ở mỗi một chỗ thành phố, cổ vũ thành phố này tạo ra tiếng động lớn.


Tô Cửu Y lẳng lặng dựa vào chỗ ngồi phía sau, nhìn ra cảnh đêm ngoài cửa sổ, mí mắt càng ngày càng nặng, gần đây lúc nào cô cũng ngủ rất trễ, căn cứ quy củ nhà họ Thi, nữ hầu phải dậy rất sớm, cho nên cô đã rất lâu không có nghỉ ngơi tốt, thế cho nên cuối cùng dựa ở trên cửa kính xe ngủ thϊế͙p͙ đi.


Thi Ngạo Tước quan sát được nhất cử nhất động của Tô Cửu Y từ trong gương, sau khi thấy cô nằm sấp ở trên cửa kính xe ngủ, liền nhíu mày.
Trên xe cũng không có loại đồ chăn lông có thể giữ ấm gì đó, anh chỉ có thể tắt điều hòa trong xe, sau đó thả chậm tốc độ xe chạy từ từ.


Lúc xe lái vào nhà họ Thi chỉ còn bảo an giữ cửa, anh ngừng trên đất trống trong vườn hoa, xuống xe, sau đó mở cửa xe sau ra ôm lấy Tô Cửu Y.


Tuy rằng cô vô cùng thiếu thốn cảm giác an toàn, xưa nay luôn ngủ tỉnh, nhưng kể từ sau khi đi đến ở nhà họ Thi, loại thói quen này dường như bị đánh vỡ, có lẽ công việc hàng ngày làm cho cô rất mệt mỏi, cũng có thể là ngôi nhà này khiến cô cảm nhận được ấm áp và an toàn, cho nên mỗi đêm khi cô ngủ đều ngủ rất say, có đôi khi ngay cả đồng hồ báo thức kêu cũng không tỉnh lại được.


Cho nên cô vốn không hề phát giác được Thi Ngạo Tước đang ôm cô, còn duỗi lưng một cái, chậc chậc lưỡi vùi mặt vào trong ngực của anh.
Thi Ngạo Tước mím chặt môi, dường như biểu đạt không còn gì để nói với Tô Cửu Y.
Nhưng chờ sau khi anh vào thang máy  liền phát hiện một vấn đề rất quan trọng.


Tô Cửu Y mặc váy xòe dài, lúc đi ra trên tay cũng hoàn toàn không có cầm túi xách, vì vậy đại khái không tìm được chìa khóa phòng của cô, cho nên nói hiện tại muốn đưa cô đi đâu?
Thật là một phụ nữ phiền toái.


Nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Thi Ngạo Tước giãn lông mày ra, cuối cùng vẫn nhấn xuống tầng lầu của mình.
....


Tô Cửu Y không chỉ một lần tỉnh lại ở trong phòng Thi Ngạo Tước, cô đột nhiên cảm thấy loại kinh nghiệm này nhiều hơn mấy lần nữa, mình rất có thể bởi vì nhịp tim quá nhanh và chịu đủ kinh hãi mà bị xe màu trắng đưa đến bệnh viện.


Rèm cửa sổ kéo vô cùng nghiêm mật, chỉ có tia sáng mông lung thông qua khe hở chiếu tới đây, cô nhìn nhìn lễ phục trên người mình, bởi vì nguyên nhân cô ngủ không thành thật, trên lễ phục bị áp ra rất nhiều nếp nhăn, váy lụa mỏng cũng bị nhào nặn đến không còn hình dáng.


Có thể là tối hôm qua lúc Thi Ngạo Tước ôm cô lên giường, giúp cô đắp chăn, ngại làn váy dài quá mức phiền toái, cho nên liền vo tròn nhét vào trong chăn đi.


Tuy rằng bộ đồ này không cần trả lại cho Thích Cảnh Nhân, nhưng nói thế nào thì bản thân cô cũng rất thích, hiện tại bị biến thành như vậy, chứng minh Thi Ngạo Tước thật sự không phải là người thương hương tiếc ngọc.