Editor: May
"Trốn đi." Nhìn người nọ đi về phương hướng bên này, Tần Thiếu Bạch lôi kéo cô trốn vào bụi cỏ bên cạnh.
Xe BMW gào thét đi qua, nâng cát bụi trên đường lên, Thích Cảnh Nhân nắm lỗ mũi, nhưng vẫn bị sặc đến không nhịn được ho khan vài tiếng, cũng may lúc này xe đã đi xa.
"Đi, tiếp tục đuổi theo."
Sau khi Tần Thiếu Bạch nói xong muốn lôi kéo chạy tới bên kia rừng cây, Thích Cảnh Nhân khoát khoát tay, nhỏ giọng nói: "Tôi đi đuổi theo người lúc trước, anh ta rất có thể là hung thủ nổ súng với Cửu Y."
"Đã qua năm phút đồng hồ, em không đuổi kịp, hơn nữa không biết đối phương có bao nhiêu người, quá nguy hiểm." Tần Thiếu Bạch lôi kéo cô chạy hơn 10m xa.
Trong rừng đỗ một chiếc Mercedes màu đỏ bảnh bao, màu sắc chói mắt và rừng rậm âm u ươn ướt không hợp nhau.
Thích Cảnh Nhân ghét bỏ liếc mắt nhìn xe, hạ giọng nói: "Anh lại lái nó ra ngoài, nếu như theo dõi như vậy mà người nọ cũng không phát hiện được, vậy anh ta cũng quá ngu xuẩn rồi."
Tần Thiếu Bạch không để ý lời của cô, mở cửa xe ghế lái ra ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt ra dấu vị trí kế bên tài xế một chút.
Thích Cảnh Nhân hiểu ý, mở cửa xe ngồi xuống.
Anh tăng nhanh tốc độ xe lái tới trước, cũng không lâu lắm liền đuổi theo chiếc BMW kia, chiếc xe kia vừa vặn vượt qua một đường núi.
"Người nọ là ai?" Thích Cảnh Nhân hỏi.
"Triệu Nhậm - tổng giám đốc tập đoàn Green, buổi tối lúc anh và Tước ăn cơm ở Hào Thái có gặp anh ta." Tần Thiếu Bạch khống chế chân ga, cố gắng hết mức duy trì khoảng cách với chiếc xe phía trước, để tránh bứt dây động rừng bị phát hiện.
"Vậy anh đi theo anh ta tới đây?"
"Ừ." Anh híp mắt trả lời, "Trước đó chúng tôi cũng từng cùng nhau ăn cơm, chỉ là mỗi lần anh ta đều sẽ uống say không còn biết gì, sau đó sai trợ lý mang trở về, hôm nay ngược lại, hành vi của anh ta quá dị thường. Không chỉ rời đi rất sớm, hơn nữa còn không dính một giọt rượu, phải biết rằng anh ta chính là quỷ rượu."
"Sau đó thì sao? Nói không chừng người ta đột nhiên tỉnh ngộ muốn kiêng rượu, chỉ dựa vào những thứ này anh liền đi theo dõi người ta?"
"Đương nhiên không phải." Anh liếc cô một cái, "Lúc anh ở toilet nghe được anh ta gọi điện thoại nói hàng gì đó, theo anh được biết tập đoàn Green chưa bao giờ làm buôn bán súng ống đạn dược, anh cho là anh ta bán chính là những vật khác, liền quyết định tới xem một chút. Hơn nữa vừa rồi không phải em gọi điện thoại cho anh bảo anh thông báo bảo an Ciaos chú ý camera giám sát ư, vì vậy liên lạc hai chuyện với nhau, liền đi theo anh ta đến nơi này."
"Nói không chừng người ta mua súng chỉ là vì phòng thân thì sao?" Thích Cảnh Nhân nói.
"Trước khi anh đã từng giao thủ với anh ta ở võ quán Taekwondo, anh ta đánh không tệ, nếu như chỉ phòng thân đơn giản, không dùng đến súng." Tần Thiếu Bạch giải thích, "Cho nên không ngoại trừ khả năng anh ta bị người khác dùng súng uy hϊế͙p͙, hoặc là có chuyện bí mật không muốn người biết."
Lúc này xe chạy nhanh ra khỏi khu núi, đi lên đường cái, chung quanh đều là ô tô, Tần Thiếu Bạch cũng không còn băn khoăn nữa, mở cách anh ta 20m xa, chỉ là không để cho kính chiếu hậu phát hiện là được rôi.
"Còn em? Tại sao theo dõi người áo đen đó?" Một tay anh chống cửa sổ xe, một tay nắm lấy tay lái.
Thích Cảnh Nhân nhìn về phía trước trả lời nói: "Không vì cái gì cả, chỉ đơn thuần cảm thấy người đó giống như là hung thủ nổ súng với Cửu Y mà thôi."
"Anh cũng có cảm giác này." Anh đồng ý, sau đó cười nghiêng đầu nhìn cô, "Không ngờ cảm giác của em cũng rất bén nhạy."
Thích Cảnh Nhân cũng nhìn anh một cái, sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó: "Đúng rồi, tôi còn phải gọi điện thoại cho Cửu Y."