Chọc Giận Bảo Bối: Ông Xã, Cưng Chiều Nhẹ Một Chút

Chương 947: Cô đang sợ tôi?

Editor: May
"Hả?" Tuy rằng như thế nhưng cô vẫn xoay mặt về phía anh ta, trên mặt mang theo vẻ "Nghe không hiểu anh đang nói cái gì".
"Cô đang sợ tôi?" Tiêu Thần ôm ngực đi từng bước một tới gần cô, khóe môi giơ lên cho thấy tâm tình bây giờ anh ta không tệ.


Tuy rằng anh ta đoán đúng rồi, nhưng Tô Cửu Y vẫn lựa chọn tiếp tục diễn trò: "Xin lỗi tiên sinh, tôi không có hiểu được ý của anh."


Trước khi cô làm nhân viên phục vụ, có rất nhiều người đàn ông nói một vài lời mập mờ với cô, cô đều là lộ ra nụ cười khách khí như vậy, sau đó kiến thức bộ dạng nửa vời.


Tiêu Thần ung dung thản nhiên nắm quả đấm, chống đỡ ngón trỏ ở trên nhân trung của mình, che dấu ngưng ý cười: "Rất thú vị."


Tô Cửu Y có chút buồn bực, theo đạo lý mà nói Tiêu Thần hẳn là không quen biết cô, cô không lưu lại một ảnh chụp nào ở nhà họ Tô, đến cả Tô Trấn Hùng, cũng tuyệt đối  không tìm ra một tấm hình nào của cô ở trong nhà.


Thang máy nháy mắt liền hạ xuống, mắt thấy cũng sắp tới tầng dưới chót, Tiêu Thần đột nhiên mở miệng nói: "Cầm một chai Whisky đến phòng bao của tôi, số 4, chỉ có thể là cô tự tới đưa."
Anh ta vừa nói vừa ép Tô Cửu Y đến trong góc, tay phải chống ở trên đầu cô, vẫn là nụ cười tà khí vừa rồi.


Tô Cửu Y phản xạ có điều kiện muốn né tránh, nhưng cũng không có giãy ra khỏi sự kiềm chế của anh, đến khi thang máy "Đinh" một tiếng từ từ mở ra, Tiêu Thần mới điềm nhiên như không buông cô ra, sau khi nhẹ nhàng vén tay áo của mình lên, tay cắm ở trong túi quần tây, sãi bước đi ra thang máy.


Một tuần lễ bị chống vách tường thang máy hai lần, Tô Cửu Y thật đúng là sợ mình bị dọa ra bệnh tim.
Cô đi ra thang máy, nhìn Tiêu Thần đi tới lối đi nhỏ về phòng bao, trong lòng khinh bỉ anh ta 1000 lần.
Quỷ mới đưa Whisky cho anh!
Sau khi đi ra từ thang máy, Tô Cửu Y đi quầy bar, ngồi ở trên vị trí thuộc về Thích Cảnh Nhân.


Thật ra Thích Cảnh Nhân đã cảnh cáo tối nay Tần Thiếu Bạch không thể tới đây quấy rầy chuyện của cô, cho nên Tần Thiếu Bạch quả nhiên không có tới.
Tô Cửu Y dựng bảng "Tạm không cung rượu" lên trên mặt bàn, sau đó ngồi xỗm nơi hơi an tĩnh ở dưới quầy bar gọi điện thoại cho Thi Ngạo Tước.


"Alo." Trong ống nghe truyền đến giọng nói của Thi Ngạo Tước.
Khoảng mười giờ, nếu như cô đoán không có sai, có lẽ anh là ở trong phòng sách xem văn kiện, chỉ là không biết tại sao nghe vào không giống bộ dáng như là đang làm việc.


"Cái kia...." Quầy bar nằm ở đại sảnh sân nhảy, bên trong vô số kể nam nam nữ nữ khiêu vũ điên rồ, âm nhạc đinh tai nhức óc, nện vào màng tai Tô Cửu Y.
"Em ở Ciaos?" Anh nghe được tiếng âm nhạc ồn ào.


"Ừ." Tô Cửu Y không biết nên nói như thế nào, "Tôi lén chạy tới, trở về anh phạt tôi đi, hiện tại anh có thể tới đón tôi hay không?"


Thi Ngạo Tước có chút giận tái đi, vốn hôm nay có rất nhiều công chuyện phải xử lý, dự án phía tây thành phố kia anh cần bày ra phương án khai thác nghiên cứu một chút, còn có chuyện sòng bạc dưới mặt đất cũng phải điều tra rõ ràng, bận rộn một buổi chiều đến thời gian uống ngụm nước cũng không có.


Vừa rồi gọi điện thoại cho cô vốn là muốn bảo cô đưa ly cà phê tới đây, không ngờ điện thoại vừa gọi qua đã bị chặt đứt.
Anh suy tư một lát vẫn là gọi sang, kết quả nghe được cô nhàn nhã nói "Alo sao vậy.", câu nói kế tiếp, đứt quãng nghe không rõ.


Kết quả cô gái này, lại có thể đi Ciaos?
Sát thủ bắn cô kia rất có thể vẫn đang lắc lư ở Ciaos, hơn nữa cũng không ngoại trừ chính là người của Ciaos, cô ngược lại, lại có thể lang vào miệng cọp như vậy.
Nghĩ đến hành động kỳ quái vừa rồi của Thích Cảnh Nhân, trong lòng của anh liền sáng tỏ.